Đứa trẻ hư nổi bật ở cách hành văn tinh tế, có vẻ như là một câu chuyện tiểu thuyết nhưng lại có cái kết của một câu chuyện trinh thám điển hình

Tử Kim Trần là tác giả loạt series trinh thám Trung Quốc rất nổi tiếng về tội phạm trí tuệ cao, và Đứa trẻ hư là tập thứ 3 đã được xuất bản tại Việt Nam, sau 2 cuốn Mưu SátSự trả thù hoàn hảo. Khác với bộ phim lòng vòng dài lê thê như cô dâu 8 tuổi của loạt trinh thám hình sự “Bản thông báo tử vong” được viết bởi Chu Hạo Huy, cũng không hề ám ảnh đau đớn và mang tính nhân văn cao như loạt series trinh thám kinh dị của Lôi Mễ (rất nổi tiếng tại Việt Nam với Đề thi đẫm máu), giọng văn trinh thám của Tử Kim Trần có gì đó rất khác, mới mẻ và đặc biệt hơn. Về độ bất ngờ của cái kết thúc, loạt trinh thám này hơn hẳn 2 tác giả kia. Không dài dòng như Chu Hạo Huy nhưng lại thiếu đi giọng văn tình cảm lôi cuốn của Lôi Mễ, loạt truyện của Tử Kim Trần nổi bật ở sự khô khan và cằn cỗi như một đoạn văn tự sự được viết bởi một nhà toán học vậy. Tuy nhiên khi gập những cuốn sách của ông ấy lại, sự âm vang đọng lại tuyệt đối không thua kém 1 bài văn tuyệt phẩm nào.

Khởi đầu

Năm thứ 4 sau khi kết hôn, Từ Tịnh ngoại tình, đề nghị ly hôn với Trương Đông Thăng

Trương Đông Thăng vốn là người đàn ông ở rể, trước khi cưới đã làm giấy chứng minh tài sản, nếu ly hôn, gần như là ra đi tay trắng. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh ta quyết định làm vài việc để thay đổi kết cục này.

Sau khi lên kế hoạch gần một năm, anh ta giả vờ đưa bố mẹ vợ đi du lịch, đi lên ngắm cảnh núi ở vùng ngoại ô thành phố, rồi đột ngột đẩy ngã hai người từ trên núi xuống mất mạng. Đây vốn là kế hoạch phạm tội hoàn mỹ mà anh ta đã dày công dàn dựng, nào ngờ, màn biểu diễn này lại bị ba học sinh đang nô đùa ở gần đó vô tình dùng máy ảnh quay lại, anh ta càng không thể nào biết được rằng, ba đứa trẻ này không hề lương thiện chút nào.

Câu chuyện tiếp diễn từ đó…Tội ác nối tiếp tội ác với một khởi đầu không hề liên quan

đứa trẻ hư

Review về cái tên tác phẩm

Đọc gần nửa cuốn sách, có lẽ không ít độc giả cũng nhầm tưởng đáng nhẽ ông tác giả nên đặt tên tác phẩm là Những đứa trẻ hư mới đúng, vì cuốn sách là hành trình của 3 đứa trẻ có những cuộc sống bi kịch gia đình khác nhau nhưng tựu chung lại đều là đau thương uất nghẹn. Nhưng nếu chúng ta kiềm chế được và đọc đến những chương cuối cùng sẽ nhận ra  rằng cái tên Đứa trẻ hư là hoàn toàn chuẩn, chuẩn không cần chỉnh luôn. Bởi vì vẫn là phong cách của Tử Kim Trần, ông viết về cái kết hoàn toàn bất ngờ. Thực ra trong xuyên suốt câu chuyện chỉ có duy nhất 1 ĐỨA TRẺ HƯ mà thôi. Đọc đoạn đầu, thấy giống như một câu chuyện bình thường, sao lại có thể là truyện trinh thám được cơ chứ, nhưng khi kết thúc, mới nhận ra, đây là một trong những cuốn trinh thám viết về tâm lý tội phạm hay nhất mà mình đã được đọc.
Bởi vì

Chỉ số IQ cao hoàn toàn có thể bẻ cong được luật pháp

Mặc dù kẻ thông minh kiệt xuất (chỉ số IQ cao) có thể bẻ cong được luật pháp, đổi trắng thay đen, khiến cho những bí mật ghê rợn và bỉ ổi nhất có thể vĩnh viễn chìm sâu trong bóng tối. Thế nhưng, phong cách viết truyện về tội phạm trí tuệ cao của tác giả, luôn xuất hiện kẻ phán quyết, có chỉ số IQ cao không kém, nhưng EQ của họ còn đáng nể hơn. Đứa trẻ hư có thể có được cuộc sống mới hay không, hoàn toàn do lương tâm, chỉ số cảm xúc của khắc tinh của tội phạm phán quyết. Nếu vạch trần sự thật, đứa trẻ hư sẽ sống những tháng ngày địa ngục, ngược lại, để cho nó một cuộc sống mới, để sự thật chìm trong bóng tối kiểu “tôi thừa biết cậu đã làm gì, nhưng tôi sẽ lặng im” thì hóa ra đã cứu được một mạng người, thế chẳng phải tốt hơn sao. Có lẽ đây là dụng ý nhân văn của tác giả, xuyên suốt các tác phẩm của Tử Kim Trần, luôn xuất hiện ẩn ý này. Cuốn đầu tiên “Mưu sát”, cảnh sát Cao Đông để mặc cho hung thủ trốn thoát sang Mỹ mà không hề luận tội, bởi vì anh mặc dù biết sự thật, vẫn chấp nhận bỏ qua. Đến “Sự trả thù hoàn hảo”, tội phạm lại một lần nữa hoàn thành mục đích của mình đến độ quỷ k biết thần k hay, nhưng vẫn còn “người phán quyết” biết rõ sự thật. Và lần này, “Đứa trẻ hư” cũng có một cái kết tương tự.
***
“…Ánh sáng rất chói chang rạng rỡ, Chu Triều Dương mặt hướng về phía mặt trời, bọn trẻ như cây con đang dần trưởng thành.
Ngón tay của Nghiêm Lương để trên điện thoại di động, trên màn hình là tên của Diệp Quân, bên trái là nút gọi điện, bên phải là nút tắt.
Nhìn đứa bé đang đứng giữa trời nắng, ông chợt nhớ lại câu cuối cùng trong nhật ký của Chu Triều Dương: “Thật sự rất muốn làm một con người hoàn toàn mới!”
Câu nói này chắc là thật nhỉ…
Ông rất mâu thuẫn, có lẽ đứa trẻ này đã là một người hoàn toàn mới rồi, ông làm vậy có phải là sẽ hủy hoại cuộc đời của một con người hay không?
Ngón tay ông dừng lại ở vị trí giữa “gọi điện” và “tắt”, chỉ cách một cen-ti-mét.
Một xen ty mét này, hướng về bên phải, có thể là một đứa trẻ từ giờ sẽ có được một cuộc sống hoàn toàn mới, chăm chỉ học tập, ngày càng tiến bộ; hướng về bên trái, có thể tất cả mọi hành vi ngụy tạo của cậu ta đều bị lật tẩy, trơ trọi lộ ra trước mặt tất cả mọi người, tâm lý sẽ bị tổn thương nặng nề, thay đổi toàn bộ cả cuộc sống của cậu ta sau này.
Một cen-ti-mét này, sẽ hướng tới hai cuộc sống tương lai hoàn toàn khác biệt.
Một cen-ti-mét này là một cm dài nhất trên thế giới.
***
Sẽ luôn có tội phạm IQ cao lọt lưới pháp luật, nhưng k phải là k ai biết, vẫn có người biết được sự thật, chỉ có điều, họ chấp nhận lặng im mà thôi. Ngoài đời, chắc vẫn còn những trường hợp như thế

Hạnh phúc gia đình vỡ tan sẽ tạo thành tội phạm cho xã hội

Xuyên suốt tác phẩm là hình ảnh bi kịch của hết gia đình này tới gia đình khác. Nếu đọc xong cuốn Mưu sát là một cảm giác bình thường vì loạt giết người hàng loạt quá quen thuộc, đọc đến “Sự trả thù hoàn hảo” thì lại có cảm giác giống như ôn lại kiến thức hóa học thời phổ thông, biết được rằng Cyanua, Nicotin, Asen là những chất cực độc, rằng Nhôm là chất lưỡng tính có thể phản ứng với cả kiềm… Còn đọc xong Đứa trẻ hư thì chỉ muốn gọi điện thoại về cho gia đình, cảm ơn bố mẹ vì đã cho con một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Thay cho lời kết, xin dùng giọng văn của vài tác giả trinh thám nổi tiếng để so sánh với Tử Kim Trần
Nếu tác giả cuốn sách này là Lôi Mễ, chắc hẳn ông đã lược bỏ mất đoạn kết, đồng thời có thêm những đoạn văn miêu tả cảnh bầu trời u ám thay cho nội tâm của những nhân vật, có thêm những bản báo cáo đặc tả vị trí xác chết như một nhân viên pháp y lành nghề!
Nếu Chu Hạo Huy viết lại tác phẩm này, ông ấy sẽ viết thành series dài ít nhất 3 tập, có thêm lời giới thiệu cho khoảng 10 nhân vật, và nhắc đi nhắc lại nhiều lần dưới dạng văn miêu tả!
Và dĩ nhiên là Tử Kim Trần khác biệt so với 2 vị tiểu thuyết gia còn lại, thế nên chúng ta mới có một tiểu thuyết  dày hơn 500 trang mà vẫn được coi là súc tích, ngắn gọn đến thế.