Mang ý nghĩa như một phần ngoại truyện, tiểu thuyết Thanh gươm diệt quỷ: Đóa hoa hạnh phúc, “đề cập đến những câu chuyện chưa được kể giữa các phần của cốt truyện chính”. Quả thực, đúng như tên gọi, tác phẩm tựa một “Đóa hoa hạnh phúc” mà tác giả Koyoharu Gotouge cùng người chắp bút Aya Yajima gửi tới độc giả, sau rất nhiều đau thương, hi sinh, mất mát trên hành trình đầy máu và nước mắt của người thiếu niên Kamado Tanjiro.
Yêu thương gửi trao từng cánh hoa
Trước hết, cần phải khẳng định một điều rằng, tiểu thuyết Thanh gươm diệt quỷ: Đóa hoa hạnh phúc không phải tác phẩm chuyển thể lại trọn vẹn tình tiết của bộ truyện Thanh gươm diệt quỷ từ ngôn ngữ lời thoại, hình ảnh sang ngôn ngữ văn chương. Mà trên tinh thần, tư tưởng nguyên tác của tác giả Koyoharu Gotouge, Aya Yajima đã chắp bút, kể lên những câu chuyện hết sức đời thường của các đội viên Đội Diệt quỷ.
299904c490459fc65a0c56b45bf3f7dd
Vẫn là bối cảnh thời Taisho, nơi lũ quỷ bao năm qua vẫn đe dọa đời sống con người. Vẫn là những người thợ săn quỷ như nhóm Tanjiro, trên tay cầm thanh Nhật Luân Đao, nguyện sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ cuộc sống người dân. Nhưng mang hướng tiếp cận khác, đời thường hơn, dung dị hơn, ấm áp hơn; mà các phần truyện riêng lẻ có ý nghĩa tựa phần ngoại truyện của tiểu thuyết Thanh gươm diệt quỷ: Đóa hoa hạnh phúc như vắng bóng thương đau. Tưởng chừng cả cuốn sách chỉ còn sự ngọt ngào đọng lại nơi cuộc sống vốn đã tràn nước mắt của những chàng trai, cô gái tuổi đời còn rất trẻ mà đã sớm gặp nhiều bất hạnh. Và có lẽ chăng, đó như lời an ủi tâm hồn, một đóa hoa hạnh phúc cho mỗi người, sau tất cả mất mát đã xảy ra ở phần chính truyện.
Đó là quãng thời gian nhóm Tanjiro nghỉ ngơi, dưỡng thương ở nhà bà Hisa, khi những nhiệm vụ hiểm nguy đã qua. Cũng quãng thời gian này, họ được mời tới dự đám cưới của một cô dâu trong làng. Cô dâu xinh đẹp, trạc tuổi Nezuko đã khiến Tanjiro thấy muôn phần xót xa cho em gái cậu, tới đứng dưới ánh mặt trời cũng không thể. Nỗi xa xót, thôi thúc Tanjiro lên đường tìm kiếm Hoa Tầm Bóp – loài hoa trong truyền thuyết, với khát vọng, Nezuko sẽ có được hạnh phúc…
Đó là giai đoạn nhóm Tanjiro dưỡng thương và luyện tập ở Điệp phủ. Sau ngày dài luyện tập, Zenitsu đã rủ Nezuko tới chơi tại một đồng cỏ cách Điệp phủ không xa. Tại đây, cậu đã hứa đan cho Nezuko những chiếc vòng hoa cỏ ba lá trắng thật đẹp. Nhưng một bông hoa vàng nở giữa đồng hoa trắng, đã gợi Zenitsu về một quá khứ rất xa…
Hay đó là sự kiện xảy đến khi nhóm bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, đang thảnh thơi nghỉ ngơi, mua đồ trước lúc trở về Điệp phủ. Đột ngột, Zenitsu bị một bà thầy bói tiên đoán sẽ gặp điềm nữ nạn, sẽ chết bằng cách hết sức kinh khủng. Điều đó khiến cậu chàng không thể bình tĩnh và bất cứ ai, cũng không thể trấn an cậu.
Hoặc như câu chuyện của riêng hai cô bé Aoi và Kanao. Từ những khúc mắc ban đầu của hai người bạn, hai người đồng đội tính cách tưởng như mâu thuẫn, đối lập, sau một lần cùng làm nhiệm vụ, sau một ngày ở bên nhau, cùng trải vui, buồn, hẫng hụt… họ thêm thấu hiểu trái tim, tâm hồn của nhau.
Và đó còn là phần phụ lục: Học viện Diệt Quỷ khá thú vị. Khi ở đó, không còn ranh giới con người – ác quỷ nữa mà tất cả, đều là những học sinh, giáo viên sống chung với nhau dưới một mái trường có tên Diệt Quỷ.
Mỗi phần truyện, một nội dung mang bối cảnh, không gian, thời gian, tình tiết khác nhau. Khi ngọt ngào, lúc lắng đọng nghĩ suy. Khi hài hước, lúc lại thâm trầm, sâu sắc. Mỗi câu chuyện mang cốt truyện tưởng chừng riêng rẽ nhưng cuối cùng, vẫn thật thống nhất. Bởi các phần truyện đó, luôn được nối kết với nhau bằng một sợi chỉ đỏ xuyên suốt có tên: yêu thương.
Tình thương đấy được gửi trao vào loài hoa trong truyền thuyết mà Tanjiro đã bất chấp hiểm nguy để kiếm tìm, hình tượng bông hoa tử đằng trên tấm gia huy treo trong nhà của các gia đình được đội Diệt Quỷ cứu giúp, những cánh hoa gợi về kí ức, hay chiếc chong chóng xoay tựa bông hoa màu đỏ Kanao từng thổi… Tất cả, không chỉ giúp liên kết các phần truyện về cùng một mối mà còn phủ lên hệ thống tình tiết, sự kiện trong tập sách một thứ hạnh phúc bàng bạc. Đúng như tựa đề cuốn sách Đóa hoa hạnh phúc vậy.
Hạnh phúc, phải tự bản thân cảm nhận và nắm giữ
Với dung lượng chỉ hơn 200 trang sách, nội dung như phần ngoại truyện nên có thể nói, tiểu thuyết Thanh gươm diệt quỷ: Đóa hoa hạnh phúc không thể bao trọn toàn bộ hệ thống nhân vật trong chính truyện. Mà tác phẩm, chỉ có thể đi sâu, khắc họa cá tính của một số cá nhân tiêu biểu.
Như chàng thiếu niên Tanjiro, dù trải qua bao đớn đau ngày quá khứ vẫn kiên cường, mạnh mẽ tiến bước, nhất là không từ bỏ sơ tâm, lòng tốt bụng, sẵn sàng hi sinh cùng sự dịu dàng với bạn bè, nhất là người em gái Nezuko. Hay như Zenitsu, ngỡ nhút nhát, mít ướt thế song ở hoàn cảnh ngặt nghèo, cậu vẫn luôn là con người đáng để gửi gắm lòng tin. Hoặc Inosuke, bản tính cường hãn, hiếu chiến, hoang dã nhưng cũng có những ánh nhìn, đánh giá đầy tinh tế. Và cô bé Nezuko, dù bị biến thành quỷ, vẫn “không vứt bỏ sự ấm áp”, ánh mắt của em, vẫn kiên định quan điểm về hạnh phúc. Với em, hạnh phúc không đến từ một bông hoa thần kỳ trong truyền thuyết, mà với em, hạnh phúc của mỗi người phải do bản thân người ấy quyết định và nắm lấy.
Ngoài ra, còn là những thành viên khác trong đội Diệt Quỷ, hai cô bé, Aoi và Kanao. Một người bên ngoài gai góc, mạnh mẽ mà bên trong lại yếu đuối vô cùng. Một người bên ngoài rụt rè, thiếu chính kiến mà bên trong lại nhạy cảm, sâu sắc hết mực. Hai cô bé, tựa hai mặt của một đồng xu, vừa đối lập nhưng cũng vừa bổ khuyết cho nhau những điểm thiếu sót.
Bên cạnh đấy, phụ lục Học viện Diệt Quỷ dù thay đổi thân phận của các nhân vật nhưng cá tính họ vẫn được giữ trọn vẹn. Vì thế, theo chân người chắp bút Aya Ajima đến thăm học viện đặc biệt ấy, độc giả sẽ được gặp gỡ thầy giáo lịch sử Rengoku nhiệt huyết hừng hực hay ông thầy thể dục Tomioka ít nói và đầy… bạo lực.
Bằng những ngôi kể linh hoạt, chương truyện này viết bằng ngôi kể thứ 3, người kể chuyện toàn tri, chương chuyện khác lại viết bằng ngôi kể thứ nhất, người kể chuyện xưng tôi, tự thuật lại câu chuyện của chính mình. Cùng điểm nhìn liên tục thay đổi, Aya Ajima đã đưa tới cho người đọc những góc nhìn khác nhau về mỗi nhân vật, có lẽ ta đã từng rất quen thuộc trên những trang chính truyện của Gotouge tiên sinh.
Để ta nhận ra, những chàng trai, cô gái của đội Diệt Quỷ, dù có vào sinh ra tử, kiên cường tới đâu, họ cũng chỉ là những con người bình thường. Những con người ấy sớm mang trái tim chẳng chịt thương đau. Vì thế, họ luôn khao khát yêu và được yêu, khao khát được sống trọn vẹn từng giây từng phút. Hay đơn thuần, với họ, chỉ cần được sống bên cạnh bạn bè, người thân đã là một niềm hạnh phúc; được làm chủ số phận của bản thân, cũng là cách, họ vươn tay nắm lấy hạnh phúc của riêng mình.
Mỗi thiếu niên đội Diệt Quỷ, đều mang một cá tính riêng biệt và bằng lợi thế của thể tiểu thuyết, của ngôn ngữ văn học, Aya Ajima đã đi sâu, khai thác tâm lý từng cá nhân trong trang sách. Mỗi thiếu niên đó, dù tính cách khác nhau song cùng có chung hoàn cảnh, số phận bất hạnh, sớm sống đời lang bạt thiếu mái ấm gia đình. Giữa cuộc chiến có thể còn kéo dài, máu tanh còn đổ xuống trái tim họ vẫn luôn hòa cùng nhịp đập. Để họ hiểu rằng, dù hoàn cảnh có nghiệt ngã, họ vẫn luôn có bè bạn, họ không cô đơn. Mỗi người, như một mảnh ghép làm nên bức tranh hoàn chỉnh, muôn màu của bộ truyện Thanh gươm diệt quỷ nói chung, của cuốn tiểu thuyết Đóa hoa hạnh phúc nói riêng.
Đóa hoa yêu thương và hi vọng
Như đã nói, tiểu thuyết Thanh gươm diệt quỷ: Đóa hoa hạnh phúc chứa đựng những tình tiết giản dị, đời thường, gần như vắng bóng cảnh đổ máu cùng những tình tiết chiến đấu như trong chính truyện. Do vậy, cuốn sách cũng có văn phong hết sức dung dị, nhẹ nhàng, giàu tình cảm, sâu lắng đặc biệt khi tác giả đặc tả nội tâm con người: “Em gái của anh là người con gái dịu hiền hơn bất cứ ai. Em gái của anh, dù có biến thành quỷ, cũng không vứt bỏ sự ấm áp của mình. Nếu có một điều ước, anh ước mong em có thể trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian.”
Cùng với đó, cuốn truyện chứa đựng không ít câu văn tả cảnh rất thơ: “Chúng tôi rời khỏi quán trà cũng là lúc bầu trời phía tây nhuốm màu đỏ rực. Dắt tay nhau bước đi giữa thị trấn đang chìm dần vào bóng tối, bóng hai người bọn tôi trải dài lên mặt đất dưới ánh hoàng hôn le lói.” Bên cạnh đấy, trước những tình tiết dở khóc dở cười, giọng văn của tác giả Aya Ajima cũng biến đổi sang một nét hài khá duyên: “Trước hành động kì quái của Zenitsu, Tanjiro chỉ còn biết gập người như chim mổ thóc mà nói câu xin lỗi.”
Quả thực, Aya Ajima đã sử dụng gần như triệt để lợi thế của ngôn ngữ văn chương trong kể và tả để chắp bút lên một tiểu thuyết Thanh gươm diệt quỷ: Đóa hoa hạnh phúc đa thanh, đa sắc, đa giọng điệu.
Với bố cục gồm 5 chương truyện, mỗi chương truyện lại có nội dung khác nhau, Thanh gươm diệt quỷ: Đóa hoa hạnh phúc mang hình thức giống tập truyện ngắn hơn tác phẩm tiểu thuyết. Nhưng đến cuối cùng, đó vẫn là một cuốn tiểu thuyết khi các phần truyện, đều nhằm khắc họa lên chân dung những đội viên đội Diệt Quỷ, mạch ngầm chảy suốt tác phẩm, vẫn luôn là hai chữ yêu thương, hai từ hi vọng. Quả thực, sau quá nhiều mất mát, đau thương ở chính truyện; những chương truyện vừa hài hước, vừa ấm áp tình anh em giữa người dân với đội Diệt Quỷ, giữa Tanjiro và Nezuko, giữa các đội viên đội Diệt Quỷ với nhau mà cuốn sách tựa “Đóa hoa hạnh phúc” trong những ngày chớm đông, cho tâm hồn những ai đã, đang, và sẽ tiếp tục chuyến hành trình kiếm tìm lẽ sống giữa cuộc đời còn lắm đắng cay.
- Link mua sách 1 (giảm giá 25%)
- Link mua sách 2 (đang giảm sốc)
Mọt Mọt