Ngang qua thế giới của em (tiếng Anh I belonged to you) của tác giả Trương Gia Giai là một cuốn sách đơn giản với thông điệp: Hãy sống kiêu hãnh, nồng nhiệt để không uổng phí một thời thanh xuân.

Tìm kiếm bài review cuốn sách bạn muốn

Ngang qua thế giới của em là một cuốn sách hỗn hợp những tản văn mà Trương Gia Giai chắt lọc trong “Truyện kể trước giờ đi ngủ” (chuyên mục tác giả lập ra để kể những câu chuyện của mình trên mạng xã hội Trung Quốc – Tianya). Với thân phận là một người kể chuyện, Trương Gia Giai giống như một người bạn tri giao tri kỷ, tâm tình và giải đáp những khuất mắc, những lo âu của hàng triệu người trước lúc ngủ say. Có rất nhiều người nói: cuốn sách này chỉ là ngôn tình ba xu, rác rưởi, thậm chí còn không đầu không cuối khiến mạch văn không lưu loát, tắc nghẽn, khó khăn lắm mới đọc hết hai trăm trang. Nhưng cũng có rất nhiều người lại cho rằng, nó thực sự rất hay vì đã lôi kéo người đọc khóc và cười rất thật sau từng trang sách.

Ngang qua thế giới của em
Sách Ngang qua thế giới của em – Ảnh: familybooksvn

“Vào những ngày thời tiết xấu, tôi lại lôi những vết rách trong tim ra, tỉ mẫn khâu lại, bởi vì cô ấy ở trong đó, rất có thể sẽ bị ướt mưa”. (Trích dẫn trong Ngang qua thế giới của em).

Ngang qua thế giới của em sẽ khiến bạn nhớ đến tình yêu vườn trường của chính mình nhưng tuyệt đối không kéo bạn bi lụy vào đó. Mỗi đêm là mỗi chương. Mỗi chương là mỗi câu chuyện mới. Có tình yêu từ một phía đau thương mà đẹp đẽ, trong sáng vô ngần. Cũng có tình yêu đến từ hai trái tim ấm áp, ngọt ngào. Có tình yêu trải qua mọi giông bão lại quay về với nhau.

Những câu chuyện dung dị, bình phàm trong cuộc sống nhân vật Tôi-Trương Gia Giai, Quản Xuân, Tiểu Ngọc, chú chó Mercy, Thập Bát Nhất, Đầu Heo,…sẽ khiến bạn như thấy họ luôn tồn tại xung quanh bạn. Mỗi một chương tác giả đều khép lại với đôi ba câu triết lý nghiệm trải của chính mình. Đối với rất nhiều người, có lẽ những triết lý ấy hơi khó hiểu và sâu sắc.

“Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.

Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.

Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng”.

Cuộc sống vốn dĩ là đường một chiều, chỉ cần bỏ lỡ một giây chính là lạc mất nhau trọn đời. Có những thứ tình cảm vĩ đại nhất tồn tại trong trái tim mỗi người, đôi khi chưa chắc lại là tình yêu. Nó là một tình cảm đẹp đẽ nhưng mong manh đến mức vô thường, dễ lạc mất. Người ở cùng bạn một múi giờ, nhưng lại lệch nhau cả đời. Vậy liệu có ai không lướt ngang qua thế giới của bạn mà chờ đợi bạn ở phía cuối con đường? Đó là câu hỏi bạn phải dùng cả cuộc đời để tìm ra câu trả lời.

Trương Gia Giai kết thúc những đêm kể chuyện giống như nàng Scheherazade kể cho Đức vua tàn bạo nghe một nghìn lẻ một câu chuyện luôn lưng lửng, khơi gợi và kể những câu chuyện trên trời dưới đất, kể về mọi tầng lớp trong xã hội khơi gợi ham muốn được hít thở thật sâu, được yêu cho thật tận của mỗi người.

Mối tình đầu là sự hỗn loạn của riêng một người

Vì chúng ta hay coi nhẹ sự vô thường của tạo hóa, cũng quá đề cao khả năng của chính mình, vì thế chúng ta lướt qua thế giới của nhau vô tình như Trương Gia Giai lướt qua mối tình đầu đầy lãng mạn, đơn thuần của cậu ấy vậy.

“Năm thứ nhất đại học, cô bạn Khương Vi lặn lội từ tỉnh xa đến tìm tôi. Cô ấy đưa tôi một thanh Singum Doublemint.

Tôi:

– Gì thế?

Khương Vi:

– Kẹo cao su.

– Ăn no được không?

– Lúc nào đói bụng thì gọi tôi nhé!

– Không còn tiền ăn, lấy đâu tiền gọi điện thoại.

– Thế cầm lấy thẻ điện thoại này đi.

– Ăn còn không có mà ăn, cầm thẻ làm quái gì.

– Thế cầm thẻ ngân hàng đi.

Nước mắt tôi lăn dài, thẻ điện thoại chết tiệt, thẻ ngân hàng chết bằm, ta đây đói lắm, biết không?

Sau đó, tôi và Khương Vi gọi cho nhau suốt nửa năm.

Tôi nhận ra điều quan trọng này: khi các cô gái nhớ tôi, họ thường khóc trong điện thoại. Còn khi mẹ tôi nhớ tôi, bà thường khóc lúc gác máy.”

“Năm năm sau, tôi nhận được tin Khương Vi và bạn tôi kết hôn. Tôi mừng phong bì một nghìn năm trăm tệ. Mười lăm tờ một trăm tệ phẳng phiu, thẳng thớm, không một nếp gấp.

Rốt cuộc tôi đã trả lại cô ấy mười lăm tờ một trăm tệ chỉ giữ lại miếng giấy bọc thanh Singum Doublemint màu xanh lục.

Miếng giấy bọc thanh Singum Doublemint màu xanh lục cũng phẳng phiu, thẳng thớm, không một nếp gấp.”

Đó là tình đầu của Trương Gia Giai.

Một mối tình đầu khiến cậu ta rơi vào hỗn loạn và thúc đẩy cậu ta trưởng thành hơn. Cậu ta tri nghiệm được vì sao thế giới của nam giới và phụ nữ lại khác biệt như sao Kim và sao Hỏa.

“Từ ngày đi làm, tôi luôn luôn có thể khẳng định rằng, đã là phụ nữ thì đều nên mua mỹ phẩm cao cấp, trang sức đắt tiền, dù tốn kém đến đâu cũng xứng đáng.

Vì thế, tôi vẫn chịu khó mặc quần áo dưới năm trăm đồng, mặc quần sịp không gắn mác thương hiệu, vì tôi muốn tiết kiệm tiền để người phụ nữ của tôi được sử dụng loại mỹ phẩm tốt nhất và những đồ trang sức quý giá nhất.

Nhưng về sau tôi nhận ra một thực tế: phụ nữ có thể tìm được những loại mỹ phẩm đẳng cấp, những trang sức sành điệu, nhưng không tìm được cho mình người đàn ông tử tế. Bởi vì hầu hết đàn ông tử tế đều không mua được mỹ phẩm xa xỉ và trang sức đắt tiền.”

“Tôi nói với bạn:
– Sau này cô ấy muốn mua gì hãy ráng mà chiều. Dù cô ấy bảo không cần, cũng cứ lén mua về cho cô ấy.
Bạn tôi hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì ban công nhà cậu phơi đầy quần áo, tất vớ, khăn quàng, ga trải giường và cây lau nhà! Cậu phải có trách nhiệm đền bù cho mỗi giây phút cô ấy tiêu phí tuổi thanh xuân của mình ngoài ban công nhà cậu.”

Thanh xuân của hai người về công bằng mà nói, người thiệt thòi hơn luôn là người phụ nữ. Vì để tình yêu giữa hai người tồn tại giữa cuộc đời tàn nhẫn, người phụ nữ luôn là người nhẫn nhịn hi sinh nhiều hơn. Thế nhưng, có những mối tình buộc phải đi đến một kết thúc buồn bởi nếu không như thế sẽ luôn tồn tại một nỗi buồn vĩnh viễn không kết thúc. Có đôi khi ta cô đơn không phải là do không có ai bên cạnh, mà đã bên cạnh rất lâu một người làm ta thấy cô đơn.

Tưởng mối tình lãng mạn của chúng ta có thể đơm hoa kết trái nhưng đâu ngờ rằng lại héo hon tàn nụ trước sự cháy rát mà tạo hóa tỏa ra. Thanh xuân ai cũng có, mối tình đầu mỗi người chỉ một vậy nên xin đừng để thanh xuân của mình chịu một nếp gấp nào. Yêu ai hãy cứ bảo là yêu. Ghét ai hãy cứ bảo là ghét. Hãy để thanh xuân tồn tại vĩnh viễn trong trái tim hồ hởi như lần đầu biết yêu của chúng ta “phẳng phiu, thẳng thớm, không một nếp gấp” nào dẫu bị giày vò hàng nghìn lần ra sao.

Chuyến tàu thanh xuân không người lái

“Tôi gặp em vào mùa thu. Nay mùa hạ đã sắp qua, có lẽ mười năm trước, em đang ở nơi này đợi tôi. Em là ánh trăng dập dềnh theo sóng nước thủy triều vỗ vào bờ cát. Em là chiếc thẻ đánh dấu sách để mặc gió thời gian cuốn đi. Em là tia sáng lung linh, róc rách trong khe suối. Tôi ước sao mùa thu tràn về trên khắp các đường ray, để biển báo trạm dừng sẽ ghi mãi rằng tháng Tám còn chưa hết. Trên chiếc tàu bốn mùa ấy, nếu em phải xuống trước, xin đừng đánh thức khi tôi vờ say giấc, hãy để tôi được ngủ yên cho đến trạm cuối cùng, và tự ru mình rằng, tôi không hề hay biết em đã bỏ đi”.

Đây là những dòng văn của Trương Gia Giai khiến tôi nhớ nhất. Có những câu chuyện không thuộc về chúng ta, chúng ta chỉ có thể đóng vai trò người kể chuyện. Trương Gia Giai đã đóng rất tròn vai của mình với những câu chuyện đầy đủ mọi cung bậc sắc thái cảm xúc của thanh xuân.

Đó là cậu bạn Quản Xuân, bạn thân với nhân vật “Tôi” mở một quán Bar nhưng ham chơi, ít khi quản lý dần dà khiến cửa tiệm đi xuống đến mức suýt đóng cửa, bạn gái tốt cũng bỏ theo người khác. Tôi cảm động thực sự khi thấy cậu ta tình nguyện nhấn ga lao vào xe cô gái ấy hiện tại đang gặp khó khăn vì người chồng cũ, đền tiền gây thiệt hại, luôn miệng gào thét: vì ông đây rất hả dạ.

Hoặc là câu chuyện kể về Nói Láo có cái miệng hùng biện đại tài, độc mồm độc miệng, bỏ lỡ cô bạn gái Duyệt Duyệt khiến mẹ mình phải đi đến tìm tận nơi thúc đẩy tình yêu ấy đơm hoa kết trái

“Bác gái nói:

– Tôi coi thường đám thanh niên các cậu. Vài ba chục tuổi ranh mà đã gào rống; “sống trong yên bình mới là cuộc sống đích thực”. Các cậu có xứng không hả? Tôi đây từng lên núi, xuống biển, từng là thanh niên trí thức, từng chịu đói khổ, những trải nghiệm đó làm sao các cậu thấu hiểu được. Bây giờ, ngày nào tôi cũng lạc quan vui vẻ, rảnh rỗi thì làm ba ván mạt chược, ngủ sớm dậy sớm, các cậu cho rằng cuộc sống bình yên của tôi tự nhiên mà có, từ trên trời rơi xuống, muốn là được chắc? Các nhà sư thường nói, ở tận cùng của đời sống, người ta phải biết nhìn núi thành núi, nhưng các cậu đã bao giờ nhìn núi không phải là núi chưa? Còn trẻ mà không chịu xông pha, không chịu lăn lộn, chưa nhập thế đã đòi xuất thế. Các cậu cho mình là Phật Tổ, Bồ Tát đến từ cõi Niết Bàn chắc? Cuộc sống bình yên, giản dị mà tôi có là kết quả của những năm tháng lam lũ, cơ cực mà ra đấy, biết không? Còn cái cuộc sống bình yên mà các cậu nói đến chính là sự lười biếng, sự sợ hãi, sự hèn kém, giống như con chó quê hốt hoảng chạy ra phố. Bạn gái bỏ đi mà không biết đường đuổi theo! Lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu bà già này! Đồ đần!

– Bản thân yếu hèn không chịu được áp lực, hiểu biết thì hạn hẹp, người ta long đong, lận đận vẫn miệt mài tìm đường sống còn mình chỉ biết trốn vào một xó, nói lời xỏ xiên, xúc xiển, tôi khinh! Từ sáng đến tối chỉ giỏi nghĩ mưu hèn kế bẩn. Tiền tiêu hết có thể kiếm thêm, bị thiệt một lần vẫn có thể làm lại, nhưng tuổi trẻ không còn thì phải làm thế nào? Đi lính thì mới có thể đào ngũ, đằng này chưa đánh trận nào mà đã đòi khinh miệt sự hi sinh. Mày có biết nói không hả? Nếu biết nói thì mau chạy đến Hồ Nam bảo với người ta, mày muốn lấy người ta!

Bác gái lôi ra một tờ giấy đã ố vàng, bảo:

– Đây là thư ông già viết cho bác đấy, để bác đọc tụi mày nghe. Ôi thôi cầm nhầm tờ giấy thông báo tiền điện mất rồi.”

Đấy chỉ là một đoạn văn nho nhỏ giữa cuộc đời rộng lớn. Đấy chỉ là đôi chút xây sát, đụng độ giữa tình yêu thời xưa và thời nay. Nhưng chút ít nho nhỏ ấy giúp ta ngộ ra nhiều thứ to to.

Khi yêu một ai đó, chúng ta sẽ từ bỏ, hi sinh tất cả để người ấy được hạnh phúc dẫu biết trước chỉ là ngang qua thế giới của nhau.

Bà mẹ của Nói Láo mất đi nhưng vẫn còn mảnh giấy lưu giữ thanh xuân của bà ở lại với cậu ấy và Duyệt Duyệt:

“Đồng chí Lưu Tuyết thân mến. Tôi rất cảm mến đồng chí. Tôi đã xin với lãnh đạo cho tôi chuyển công tác đến Nam Kinh, nhưng họ không đồng ý. Vì vậy tôi quyết định từ chức. Hiện tôi vẫn chưa biết bàn giao công việc như thế nào cho thỏa đáng.

Xin đồng chí chuẩn bị tinh thần tiếp đón tôi ở Nam Kinh.

Đồng chí Lưu Tuyết thân mến, tôi không giỏi ăn nói, nhưng tôi có lời này muốn bộc bạch cùng đồng chí. Tôi muốn được ở bên đồng chí mãi mãi.”

Review sách Ngang qua thế giới của em - Reviewsach.net
Ảnh: lii_leelii – Ngang qua thế giới của em

Vậy mãi mãi là bao lâu? Có phải là tình yêu đến răng long đầu bạc hay chỉ đơn thuần là một phút thoáng qua nhau trên chuyến xe tốc hành thanh xuân không người lái, ta vẫn yên lặng say giấc, vờ như không biết người ấy đã bỏ đi?

Mãi mãi là trong khung cảnh tuyệt vời rực rỡ của thanh xuân ấy, mỗi chúng ta đều sống hết mình vừa kiêu hãnh lại nồng ấm, gần gũi nhau, hà thêm hơi ấm cho đời bớt giá lạnh. Chúng ta hãy thử sống nuông chiều cảm xúc một lần, hi sinh hết mình để đến cuối cùng dù ta chỉ một người kể chuyện ngoài lề cũng có thể là người kể chuyện duyên dáng, lặng lẽ đằng sau những trang sách sống động thanh xuân của không chỉ một người. 

Link mua sách: