Rừng Na-uy của Haruki Murakami tựa như một chân thân bất toàn trỗi dậy từ đầm lầy nhầy nhụa những buồn đau rất đỗi đời thường nhưng cũng đầy mê hoặc, huyền ảo và siêu thực.

Rừng Na Uy lọt lòng vào năm 1987 trên quốc đảo hoa anh đào. Nó nhanh chóng trở thành một truyền kì, một hiện tượng với hơn 4 triệu bản bán ra và nhanh chóng lan rộng như một ngọn lửa lớn sang các quốc gia lân cận như Trung Quốc, Hàn Quốc, Việt Nam.

Tìm kiếm bài review cuốn sách bạn muốn

“Rừng Na-uy” viết về Toru Watanabe, mối tình đầu đầy giành xé với Naoko-người yêu của bạn thân nhất quá cố là Kizuki và Midori-cô bạn học chung đại học dám yêu dám ghét, nhiệt huyết, tự do. Sợi dây liên kết giữa Watanabe, Naoko và Midori như một tam giác xoáy sâu vào trái tim người đọc bởi những rung động, ham muốn nhục dục, sự đau đớn và sợ hãi thường trực cư ngụ trong tuổi trẻ mỗi người. Dẫu cách nhau bao nhiêu thế kỉ, bao nhiêu khoảng cách về địa lí, thì tất cả những người trẻ hoặc đã từng trẻ đều có những nỗi chán chường, buồn thương man mát như những cánh chim khao khát đường bay, khao khát chân trời rất riêng và khó xâm phạm giống nhau. Cạnh đó, còn có những chân trời thiếu vắng người bay, dám tung hoành. Hiện thực không chứa chấp nỗi những kẻ lang thang trong tâm hồn mình và chính mình cũng không cho phép bản thân đối diện với những ngõ tối âm u của cuộc sống. Đấy là một cuộc chiến tất yếu của lễ trưởng thành. Tuổi trẻ ai cũng một lần như vậy. Khó khăn chồng chất hoặc là dũng cảm vượt qua hoặc là bị nó nhấn chìm vĩnh viễn xuống dưới đáy đầm lầy nhầy nhụa của biết bao nỗi buồn cất chứa.

Xem thêm review sách của Haruki Muarakami:

Kafka bên bờ biển: Bản nhạc buồn quy tụ những bản ngã cuộc đời

Biên niên ký chim vặn dây cót: Thế giới thực & ảo

Review sách Rừng Na Uy

Hai bờ suy tưởng: sống và chết

Kizuki, người bạn thân nhất của Toru đã nằm lại mãi mãi ở năm 17 tuổi. Naoko, mối tình đầu của Toru đã ra đi để gặp Kizuki vào năm 21 tuổi. Và sau khi cậu giã biệt Reiko ở sân ga đi Asahikawa, người hơn cậu mười chín tuổi đã ngủ với cậu đêm qua, cậu gọi ngay cho Midori. Nhưng đáp lại cậu chỉ là “một hồi im lặng dài, thật dài-cái im lặng của tất cả những làn mưa bụi trên khắp thế gian đang rơi xuống tất cả những sân cỏ mới xén trên khắp thế gian”. Cậu tựa tán vào vách kính, nhắm nghiền mắt mà thành kính như đang chờ đợi cánh cửa thế giới hiện thực mở ra, đón chào mình vào. Cuối cùng Midori phá vỡ cái im lặng ấy: “Cậu đang ở đâu?”. “Tôi đang ở đâu ư? Nắm chặt ống nghe trong tay, tôi ngẩng đầu lên và nhìn quanh xem có những gì bên ngoài trạm điện thoại. Tôi đang ở đâu? Tôi không biết. Không biết một tý gì hết. Đây là nơi nào? Tất cả những gì đang lướt nhanh qua mắt tôi chỉ là vô số những hình nhân đang bước đi về nơi vô định nào chẳng biết. Tôi gọi Midori, gọi mãi, từ giữa ổ lòng lạnh ngắt của chốn vô định ấy.” Đây là một đoạn văn ám ảnh người đọc nhất. Nó ám ảnh về những rủi ro bất trắc của lứa tuổi thanh thiếu niên trên con đường tìm đến thực tại. Nó ám ảnh hơn cả cái chết bằng việc đưa một đường ống cao su từ miệng ống xả chiếc N-360 vào cửa sổ xe, lấy băng bịt kín các chỗ hở và nổ máy tự giết chết mình của Kizuki. Nó ám ảnh hơn cả cái chết treo cổ tự vẫn trong khu rừng tăm tối heo hút, nơi những “giếng đồng” ngự trị của Naoko. Nó ám ảnh hơn cả cái chết của mọi cuộc đời tự vẫn trong truyện. Nó vừa ám ảnh vừa day dứt, đay nghiến trực tiếp hoặc gián tiếp những cuộc đời còn lại một cách âu yếm và thân thương.

Sách Rừng Na Uy - Reviewsach.net
Ở Nhật cứ 7 người thì có một người đọc Rừng Na Uy

Cái chết tự nhiên như một chiếc gối êm

Nó giống như trò chơi Domino. Cái chết của Kizuki và chị gái giỏi giang khiến Naoko khuỵa ngã. Cái chết của Kizuki và Naoko khiến Watanabe Toru suýt suy sụp tưởng như chết mòn trong nỗi cô đơn, hoang tàn của thế giới người lớn. Và nếu Toru chết đi, không một ai biết Midori sẽ ra sao nữa? Một cái chết lây lan nhanh sang những người sống như bệnh dịch. Một thứ bệnh dịch mà nỗi buồn nuôi nấng nó, không cho niềm vui, lí tưởng đụng tay vào. Trong bối cảnh thập niên 1960, câu chuyện ấy trở thành một dị bản lí thú không mang màu sắc huyền ảo, siêu thực, “tiểu thuyết đen” vốn có của Haruki Murakami mà nhuốm đầy sự giản dị, lãng mạn, tinh tế và tự nhiên trần trụi. Dường như không một ai muốn sống mà đội lốt. Họ thà chết khi còn trẻ vì không đủ kiễn nhẫn hi vọng cuộc đời này sẽ nuôi dưỡng được một cái chết tự nhiên xứng đáng thay vì phải sống mà sẻ chia, san bớt chút dối trá, vị kỷ của mình khiến thế giới tăm tối, mù mịt hơn.

Xem thêm: 

1Q84 – Thế giới song song hư ảo dưới âm nhạc và ánh trăng của Murakami

Cuộc săn cừu hoang – giấc mơ ngẩn ngơ và hoang đường

Sách Rừng Na Uy Review

Cái chết nuôi nấng sự sống

Cả tác phẩm dường như đám tang này nuôi dưỡng những đám tang khác. Cứ thế nối tiếp nhau khiến người đọc vừa cảm nhận hoang tàn, lạc lối vừa thấu suốt cái ấm áp, tươi trẻ khi họ nằm trong vòng tay nhau. Nhục dục trong cuốn sách là một sự gửi gắm rất nghệ thuật cho tư tưởng của tác giả. Haruki Murakami coi nó là sự cứu rỗi linh hồn, là cầu nối để hơi ấm người với người gần gụi nhau hơn. Nó tuyệt đối không phải là nhục dục đội lốt hay được trang hoàng bởi bất kì một trang sức nào quý giá. Nó chỉ đơn thuần là chính nó vậy thôi.

Không ngoa khi nói tác giả đã hóa thân xuất thần vào các nhân vật, khiến họ bứt mình bước ra khỏi trang sách dẫu rằng ông “đày mình”, neo buộc thân xác ở Địa Trung Hải xa xôi, gần như xa lạ với một Tokyo giàu có và mất gốc. Bởi khi một nền văn hóa bị xâm thực dữ dội bởi chủ nghĩa tư bản sau khi chiến tranh kết thúc khiến nỗi sợ bị biến đổi, bị nhấn chìm đều không chừa một ai. Nó dùng dằng trong thân xác những kẻ to xác, tưởng như đã trưởng thành với những nỗi sợ hãi thiên phát của tuổi thanh xuân. Haruki, Naoko và Midori dường như là “điểm cực nóng” để tác giả phô diễn nỗi sợ ngàn đời vẫn âm ỉ thổi lửa trong tiềm thức con người ấy. Ai là người sợ hãi thế giới này nhất? Điều đó không quan trọng. Nó là một phần của tuổi trẻ. Nhưng trong những lớp lang kí ức đó, có người bị sự sợ hãi chèn ép không thương tiếc và rớt ngay xuống đầm lầy cùng nhau, có người vẫn lạc quan, dũng cảm sống tiếp vì thấu suốt đạo lí

“Giản dị như sự thật

Như bốn mùa

Như sống chết”

Murakami là một nhà văn tầm cỡ thế giới khi gửi đến người đọc một chân lí giản đơn thấm thía, rằng “sự chết không phải là đối nghịch của sự sống, mà là một phần sự sống”. Ông không ngừng đổi vị trí ngồi, xoay chuyển tầm nhìn của chính mình để có góc chiếu đa diện hơn cho đứa con tinh thần. Khép lại cuốn sách, những gì còn lại trong đầu mỗi chúng ta, có lẽ sẽ là “Điều gì xảy ra khi con người mở lòng họ?”. “Họ sẽ tốt hơn”. Bởi vì mỗi một con người đều sẽ tìm thấy chân thân bất toàn của mình trỗi dậy từ đầm lầy nhầy nhụa những buồn đau rất đỗi đời thường nhưng cũng đầy mê hoặc, huyền ảo và siêu thực của tuổi thanh xuân. Đó là một ta rất mới, rất đẹp, rất dũng cảm và hi vọng vào mọi điều tốt đẹp hơn nữa sẽ đến với cuộc sống này.