Hai mươi lăm tuổi, có lẽ nhiều người hãy còn đang ôm trong mình nhiều ước mơ và vẫn đủ sức để có thể theo đuổi chúng. Hai mươi lăm tuổi, cũng có người lại lựa chọn sự ổn định và duy trì nhịp sống ấy của mình. Takako trong Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki đã có những tháng ngày bình yên giữa sự tấp nập của Tokyo với một công việc ổn định, một cuộc sống bình dị như thế. Cho đến khi biến cố đầu tiên xuất hiện, khiến cô phải chạy trốn khỏi nỗi đau để rồi một lần nữa như được “tái sinh” tại hiệu sách cũ Morisaki. Hiệu sách cũ ấy theo một cách nào đó, dần trở thành trạm dừng chân lí tưởng với những người chỉ đơn thuần yêu sách và cả những ai đang đi qua cơn giông của riêng mình.

hieu sach giac mo

Nguồn cảm hứng từ sách để viết về…sách

Yagisawa Satoshi – một nhà văn không chỉ có đam mê với việc viết lách mà còn xem cây đàn guitar như người bạn đồng hành đáng tin cậy những khi anh lui đến khu phố Kinda Jimbocho. Những cuốn sách đủ mọi thể loại đã biến nơi đây trở thành trung tâm của các hiệu sách cũ đồng thời cũng là địa điểm lý tưởng dành cho các tín đồ chuyên sưu tập đồ cổ. Và Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki mang theo sự bình yên từ khu phố ấy, dưới ngòi bút của Yagisawa Satoshi đã được tái hiện lại một cách đầy sinh động, gần gũi.

Takako, trong một buổi hẹn hò đầy lãng mạn, lại được chính người yêu thông báo rằng anh ta sẽ kết hôn. Không phải là đám cưới của hai người, cô nhanh chóng bị ném vào hố sâu tuyệt vọng rồi lập tức nghỉ việc, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Những tháng ngày kế tiếp là khoảng thời gian cô chọn cách ngủ vùi để quên đi nỗi đau và rồi một ngày, cuộc gọi từ người cậu đã mười năm trời không gặp lại đánh thức cô khỏi cơn mộng mị. Takako khăn gói lên đường đến với hiệu sách Morisaki do người cậu đang tiếp quản một cách đầy miễn cưỡng, nhưng thật ngoài tưởng tượng, những cuốn sách và nhiều điều mới mẻ tại khu phố Jimbocho này đã len lỏi vào trái tim cô lúc nào không hay. Đó là một trải nghiệm đầy thú vị mà Takako sẽ không bao giờ có thể quên được.

nhung giac mo o hieu sach review
Nguồn ảnh: hvloveyouu

Những trang sách không bao giờ cũ

Hiệu sách Morisaki là một phần của khu phố có tận hàng trăm cửa hiệu sách cũ nối liền nhau và vốn không phải là địa điểm quá nổi bật. Ngay khi đặt chân đến nơi đây, Takako chỉ có một ấn tượng duy nhất là về số lượng sách quá “khủng”.

 Sách ở khắp mọi nơi trong căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, rộng gần mười bốn mét vuông

Trên dãy sách xếp thành hàng ngay ngắn ken chặt những sách bỏ túi, truyện lẻ. Những bộ sách đồ sộ dạng toàn tập được xếp dọc theo chân tường

Hiệu sách cũ Morisaki đã có tuổi đời hơn ba mươi năm, khoác lên mình không phải là sự cổ kính như những cửa hiệu cũ lâu đời hơn, nơi đây lại tràn ngập “mùi mốc meo xộc lên mũi” theo lời tả thực của Takako. Một nơi chỉ có sách và sách, những trang sách tưởng chừng nhàm chán nhưng lại chưa bao giờ bị lãng quên. Những nhân vật, cũng như chính tác giả muốn thổi hồn vào sáng tác đầu tay sự sống bất diệt của sách cũ, đã dành sự trân trọng đến những cuốn sách mang đậm dấu ấn lịch sử này.

Đó là người cậu Satoru vẫn miệt mài tại cửa hiệu với những cuốn sách cũ, là ông khách kì lạ chạm mặt Takako ngay ngày đầu cô làm việc với một tràng rao giảng về giá trị của sách vở nhưng lại mang trong mình sự “yêu mến những đại văn hào của Nhật Bản bằng cả trái tim”. Là cô gái trẻ Tomo thường xuyên lui tới Morisaki để tìm đến những câu chuyện xưa cũ lẫn hiện đại, hay cậu chàng Wada luôn mang theo cuốn Lưng chừng dốc bên mình khi vừa chia tay người yêu và còn cả một Takako chẳng biết từ bao giờ đã bị cuốn vào hàng nghìn cuộc đời từ những trang sách ngả màu ấy.

hiệu sách Morisaki review

Sự phát triển nhanh chóng của thời đại mới dần đưa công nghệ vào cuộc sống thường nhật của nhiều người và việc bỏ tiền ra để mua một cuốn sách được cân đo đong đếm lại so với vài thao tác đơn giản trên điện thoại di động. Sách cũ nhuốm màu quá khứ, những câu chuyện chẳng quá mới mẻ nhưng không ít người lại lặn lội tìm về chúng, đôi khi chỉ vì muốn tìm lại một kỉ niệm hay muốn có được trải nghiệm cầm trên tay một cuốn sách mang âm hưởng từ quá khứ. Nhà văn người Nhật với lối viết nhẹ nhàng đã mang đến một câu chuyện mà trong đó, tình yêu đối với con chữ được khai thác đầy tinh tế.

Nhưng vẫn còn nhiều người yêu thích sách cổ lắm. Có người chỉ tầm tuổi Takako thôi. Đối với họ chỗ này như thiên đường vậy

Là những lần đầu tiên

Miễn cưỡng đến với hiệu sách cũ Morisaki, Takako không đặt quá nhiều kì vọng mà chỉ coi đây là dịp chuyển nơi ở để cô có thể ngủ được qua nhiều giấc hơn. Nhưng những gì nhận lại quả thực nằm ngoài suy nghĩ ban đầu đó.

Làm sao để biết được mình thực sự thuộc về nơi ấy? Liệu đó có phải là một chốn dành cho mình? Takako và hiệu sách cũ Morisaki ngỡ như chẳng ăn nhập gì với nhau, cô gái trẻ thất tình và một hiệu sách yên tĩnh những tưởng chỉ có thể dành cho nhau sự im lặng tuyệt đối như lời khẳng định từ Takako: “Vậy thì cháu không thuộc về nơi đây rồi”. Trong những giấc ngủ triền miên, Takako có lẽ không biết mình đang trốn tránh sự thật, trốn tránh nỗi đau vẫn còn ở đó.

Một đêm kì lạ chẳng thể chợp mắt nổi, cuốn sách đầu tiên được Takako lựa chọn để cho qua cơn buồn chán chính là “Cho đến cái chết của một cô gái” của Murou Saise. Từ đây, “cái chết của một cô gái” đó đối với Takako mà nói lại chính là sự hồi sinh của một tâm hồn cằn cỗi. Câu chuyện cuộc đời và những mối quan hệ xoay quanh nhân vật chính nhanh chóng cuốn hút cô suốt cả đêm hôm đó, dù cho chỉ là một cách thức đánh lạc hướng vết thương còn âm ỉ của cô, dù cho khi gấp lại cuốn sách, có thể cô vẫn sẽ ngủ mãi trong nỗi đau bị phản bội. Thế nhưng…

Khi tôi nhận ra thì trời đã bắt đầu sáng. Dù vậy tôi vẫn tiếp tục lật giở những trang sách

Yagisawa Satoshi mang đến nhiều hơn cho độc giả là một câu chuyện tập trung vào những cuốn sách cũ. Một tình cảm đặc biệt khác ra đời, dần dần chữa lành vết thương cho Takako và người đọc hoàn toàn có thể đoán ra được sự thay đổi đó từ những dòng viết đầy cảm xúc.

 Từ đó trở đi, tôi nhanh chóng bị cuốn những cuốn sách. Dường như ham muốn đọc sách bấy lâu nay vẫn ngủ yên một góc trong tôi đã “bụp” một tiếng mà bung trào vậy

Takako đã có cơ hội ngắm nhìn cuộc sống xung quanh mình. Cô bước ra khỏi căn phòng chật hẹp để lần đầu tiên đến quán cà phê Suboru, làm quen với những người bạn mới như cô nàng Tomo vốn là khách quen của Morisaki. Đó cũng là lần đầu tiên cô trải nghiệm từng cung bậc cảm xúc khi cầm trên tay một cuốn sách cũ đã qua tay nhiều người và với nhiều vết tích thời gian.

Duyên hạnh ngộ vượt thời gian như thế chỉ nhờ có sách cũ ta mới được nếm trải. Nghĩ vậy tôi cảm thấy yêu hơn những hiệu sách cũ như Morisaki. Được đặt mình giữa không gian nhỏ bé nơi thời gian lặng lẽ trôi như thế này quả là một điều quý giá

Là lần đầu tiên cô lắng nghe và thấu hiểu hơn về người cậu ruột Satoru vốn luôn sống rất chân thành và tình cảm, lần đầu cô được tham gia vào một lễ hội sách lớn tại khu phố cùng những con người chung niềm yêu thích, lần đầu cô cảm nhận được rõ không khí của mùa thu vào những lần đi dạo qua các quán cà phê để rồi lại luyến lưu không nỡ rời đi. Những lần đầu tiên ấy quý giá và thú vị biết bao. Dù ở tuổi hai lăm hay ba mươi lăm, năm mươi lăm đi chăng nữa, việc tìm ra điều thực sự muốn làm luôn là điều có thể. Và, việc điều chỉnh nhịp sống chậm lại cũng là một cách tìm thấy những điều muốn làm và nên làm. Satoshi chắp bút cho Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki không chỉ để những độc giả được tận hưởng sự bình yên, nhẹ nhàng chất chứa trong đó, cuốn sách còn là “tín hiệu vũ trụ” gửi đến những ai hữu duyên đọc được câu chuyện của Takako: học cách yêu thương chính mình, học cách bước chậm lại để lắng nghe cuộc sống đang chuyển động như thế nào, điều gì bản thân đã bỏ lỡ, làm sao để có thể xoa dịu những vết thương chằng chịt sau khi đi qua giông bão của cuộc đời?

Đôi khi trong cuộc đời cũng cần những lúc thử dừng lại xem sao. Coi như nghỉ một lát giữa chuyến hành trình dài mang tên đời người. Chỗ này là bến cảng, cháu là con thuyền chỉ thả neo một chốc rồi đi. Nghỉ ngơi thỏa thích đi rồi lại ra khơi

Chỉ cần thành thật với tim

“Dù ở đâu hay với ai, chỉ cần có thể thành thật với trái tim thì đó sẽ là nơi dành cho mình” có lẽ là câu nói thể hiện thông điệp lớn nhất xuyên suốt hành trình chữa lành của Takako.

Người cậu ruột Satoru có phần kì quặc đang tiếp quản cửa hiệu Morisaki như thể đã lựa chọn sự an nhàn cho suốt quãng đời còn lại của mình, thực ra lại từng dành hết tuổi trẻ cho những chuyến du lịch chỉ để “muốn biết cuộc đời của chính bản thân mình”. Trước khi rời đi, cô Momoko – vợ cậu cũng đã nghĩ đến viễn cảnh về hành trình phiêu bạt đến một nơi xa xôi. Takako trái lại chưa bao giờ mường tượng đến một nơi nào khác ngoài Tokyo tấp nập những nhân viên văn phòng đang ổn định cuộc sống, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị cuốn vào một hành trình mới lạ. Họ – những con người dũng cảm đã lựa chọn dấn thân để tìm lấy một nơi mình thuộc về, một nơi có thể giúp họ đạt được ước muốn.

Nhưng chuyện mình thực sự đang kiếm tìm cái gì có lẽ không thể ngay lập tức biết được. Có khi phải mất cả một đời mới từng chút một hiểu ra

Và rồi họ đi để trở về.

Ừ, là chỗ này. Hiệu sách Morisaki nhỏ bé tồi tàn của chúng ta. Ôm hoài bão lớn bay ra thế giới, cuối cùng lại trở về chính nơi mình đã biết rõ từ khi còn bé, nghe buồn cười nhỉ? Thế mà sau một thời gian dài, cậu lại quay về đây. Khi ấy cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra rằng không đơn giản là chuyện ở đâu. Đúng, mà là chuyện của con tim. Dù ở đâu hay với ai, chỉ cần có thể thành thật với trái tim thì đó sẽ là nơi dành cho mình

Với Takako, hiệu sách cũ Morisaki là nơi đưa cô đi xa hơn cuộc sống trước kia. Ở đó, cô đã thành thật với trái tim mình.

Cốt truyện của “Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki” không kịch tính, không chứa quá nhiều tình tiết nặng nề mà chỉ tập trung khai thác những vấn đề của tuổi trẻ khi đang trên hành trình tìm một bến đỗ lí tưởng của cuộc đời, vấp phải chông gai để rồi một lần nữa vực dậy chính mình. Thành công của Yagisawa Satoshi đến từ việc tạo ra một “món ăn tinh thần” tô đậm tình yêu sách và dành sự trân quý đến những cuốn sách cũ. Đây sẽ là cuốn sách lí tưởng dành cho những ai bắt đầu tiếp cận “thế giới sách” rộng lớn với một sự khởi đầu nhẹ nhàng mà sâu sắc.

Lam