Hachiko chú chó đợi chờ là một câu chuyện có thật về chú chó ở ga Shibuya Nhật Bản, chờ đợi ông giáo sư trở về trong suốt 10 năm, cho đến khi chú chết. Câu chuyện truyền kỳ về Hachiko nổi tiếng đến nỗi được lên báo & lên phim. Cuốn sách Hachiko được Luis Prat viết lại này nằm trong danh mục sách của White Raven 2016, một catalog sách của tổ chức Thư viện Thanh thiếu niên quốc tế.

Hachiko chú chó đợi chờ

Hachiko là một chú chó akita sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét. Khi được vài tháng tuổi nó đã được đưa tới tận thành phố Tokyo để sinh sống trong ngôi nhà của giáo sư Eisaburo Ueno tại quận Shibuya gần một năm rưỡi cho đến khi giáo sư mất vào năm 1925 vì bị tai biến mạch máu não trong khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo.

Kể từ khi nhận nuôi Hachiko, sáng sáng ông giáo sư lại cùng chú chó đến nhà ga & ông bước lên tàu đi đến đại học Todai, sau đó 5h chiều ông lại trở về, gõ thanh ba toong xuống đất từ toa tàu và thấy ngay Hachiko đang đợi ở đó. Còn với Hachiko, trong suốt một năm rưỡi đầu tiên kể từ lúc sinh ra, chạy như bay ra bến tàu lúc 5h rưỡi đã trở thành công việc mỗi ngày của nó. Nhưng rồi vị giáo sư chết trong khi giảng dạy và chưa kịp trở về, và Hachiko thì không biết điều đó, nó vẫn chờ đợi ông tại nhà ga mỗi ngày.

Hachiko chú chó đợi chờ - Reviewsach.net

Hachiko đã trải qua mười năm chờ đợi ông giáo sư. Ngày ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi, nó đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko chờ giáo sư…

“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ. Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”

For you, Hachiko

Viết cho cậu, vào một ngày nắng đẹp

Tại vì ông giáo sư mà cậu ngốc nghếch chờ đợi đã ra đi từ rất lâu rồi, nên cậu có chờ đó, chờ nữa, chờ mãi thì cũng thế thôi, đồ ngốc ạ.

Không ai bảo cho cậu biết điều đó sao, chắc là phải có chứ

Anh làm vườn đã sống chung với cậu trong cái lều ngoài nhà suốt 6 năm ấy, chắc đã nói với cậu rất nhiều rồi đúng không

Rồi anh bưu tá Ibuki, cô kiều nữ Sasaki, ông trưởng ga Sato, bà Fujiwara & cả những người đã mang thức ăn, nuôi nấng và chăm sóc cậu trong suốt 10 năm ròng rã nữa. Họ chắc là không ít lần đã kêu gào trong tuyệt vọng với cậu là ông giáo sư đã mất rồi, cậu đừng chờ nữa. Có đúng không vậy Hachiko?!

Có lẽ là cậu biết điều đó, thừa sức biết điều đó, nhưng là cậu tự lừa dối bản thân mà thôi. Cậu thật là tội nghiệp, vẫn cứ chờ đợi một cái dại khờ như thế

Hachiko chú chó đợi chờ - Review sách cảm động

Stay hungry, stay foolish

Hãy cứ dại khờ, nhưng dại khờ một cách khôn ngoan và kiên định với niềm tin mãnh liệt như thế đi Hachiko ơi, bởi ngoài cậu ra thì còn ai mà chờ được như cậu chứ.

Tất cả mọi người đều thán phục cái dại khờ của cậu, một biểu tượng của lòng trung thành mà ngay cả con người cũng không làm được. Có người bật khóc khi đọc những dòng viết về cậu, thậm chí còn không dám đọc thêm, vì có thể nước mắt sẽ lại chảy ra lần nữa.

Khi cậu chờ 1 năm, tất cả mọi người đều biết. Tay trộm chó định mang cậu về trại chó bẩn thỉu của gã đã suýt bị người dân ở ga Shibuya đánh cho nhừ tử. Cậu đã là một nhân vật của công chúng rồi, một biểu tượng không thể bị xâm phạm. Hai ngày sau kể từ biến cố cậu suýt bị bắt trộm, cái vòng cổ mà cậu đeo đã mang thêm dòng chữ TÀI SẢN CỦA ÔNG EISABURO UENO VÀ GA SHIBUYA. Cậu đã là tinh thần, tài sản và sức mạnh của toàn bộ người dân Tokyo rồi

review sách hachiko chú chó đợi chờ (1)

Khi mọi người dự lễ tạc tượng khánh thành, cậu vẫn đứng đó và không quên công việc đợi chờ. Khi đó, cậu đã là biểu tượng, tinh thần của cả nước Nhật mất rồi.

Khi cậu chờ 8 năm, bà Yaeko vợ của giáo sư đã trở về và chờ đợi ông ấy cùng cậu suốt một ngày. Thậm chí ngay lúc bà nặng nhọc bước đi khó khăn vì tuổi già, bà ấy cũng không dám ngoảnh mặt lại để nhìn cậu, vì bà ấy sợ sẽ một lần nữa rơi nước mắt.

Các bác sĩ đều nói rằng, tuổi thọ tối đa của loài akita là 10 tuổi. Vậy mà cậu đã sống được 11 năm mấy tháng, chỉ vì cậu đã cố gắng sống để chờ ông giáo sư. Chỉ vì ông giáo sư đã hứa là sẽ đón cậu ở ga Shibuya, một lý do thật đơn giản thôi phải không Hachiko

Nhìn kìa, ông giáo sư thì ra đi mãi mãi rồi. Còn cậu thì sao, cậu thê thảm quá. Cái ngày mùng 8 tháng 3 lạnh đến cắt da cắt thịt cuối cùng ấy, bốn chân cậu run rẩy bước không nổi nữa. Nhưng cậu vẫn tiến vào nhà ga, 5h rưỡi chiều.

Thế nào là mười năm lạnh lẽo đói khát, không có niềm vui, thất vọng và vỡ mộng?

Không là gì, không là gì cả, nếu như buổi chiều hôm đó, Hachiko có thể gặp lại được giáo sư.

Có phải cậu muốn nói vậy không hả Hachiko. Chỉ cần được gặp lại ông ấy thôi là cậu có chờ thêm bao nhiêu lâu, bao nhiêu cái lạnh của tháng Hai, của những cơn mưa tháng Tư, của những cơn gió của tháng Mười Một. Tất cả cũng sẽ không là gì hết, đúng không Hachiko.

review sách hachiko chú chó đợi chờ (2)

Ngốc nghếch, ngốc nghếch và ấu trĩ đến thế là cùng

Cậu đi khập khễnh, mắt cũng không nhìn thấy nữa.

Cậu vẫn bước đến nhà ga, trên con đường quen thuộc mà cậu đã đi chính xác là ba nghìn năm trăm linh ba lần.

Và cái ngày mùng tám tháng ba ấy, cũng là ngày cuối cùng mà cậu phải chờ. Đêm đó, cậu vẫn đứng ở nhà ga, cho dù tuyết bắt đầu phủ dày lên người cậu. Đêm đó cậu từ biệt bà Shuto, ông trưởng ga Shato, anh Ibuki và tất cả những người khác.

Cuối cùng thì việc chờ đợi cũng đã kết thúc rồi. Kết thúc thật rồi, Hachiko à. Bà Shuto đã thốt lên với cậu như thế vào sáng hôm sau. Nhưng chắc là cậu không nghe thấy đâu

Vì cậu đang ở đâu đó, với ông giáo sư của cậu rồi.

Tạm biệt cậu, Hachiko.

Hachiko chú chó đợi chờ - Review Sách Hay Nhất

6.1.2018

V.A