Nếu có người nào hỏi tôi về cuốn sách hay nhất của Tử Kim Trần, chắc hẳn câu trả lời của tôi, sẽ không phải là Mưu sát, Đứa trẻ hư, Người phát ngôn của thần chết… mà sẽ là cuốn sách Đêm trường tăm tối này.
Đầu tiên là chủ đề của toàn bộ cuốn sách
Còn lại gì sau cái kết
Câu chuyện kết thúc sau khi giáo sư Nghiêm Lương gợi ý cảnh sát tiết lộ bí mật về vụ án động trời cho người có khả năng lật lại hồ sơ.
Kết quả mà độc giả nghĩ là sẽ qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai đã không xảy ra…
Hạ Lập Bình, một vị quan chức cấp cao chết vì tự vẫn. Kẻ thuộc hạ Hồ Nhất Lãng chết. Cảnh sát biến chất Lý Kiến Quốc chết do “tai nạn”…
Những tưởng mọi việc sẽ kết thúc. Nhưng không, đơn giản là Tôn Hồng Vân vẫn sống
Phó Giám Đốc Sở Cao nói, tính toán sai lầm nhất của chúng ta là ở chỗ Hạ Lập Bình. Chúng ta cho rằng Hạ là quan chức cao cấp nhất, e rằng đã sai. Bởi vậy ông ta chết, nhưng “người vận chuyển” họ Tôn, kẻ tiếp tay cho tội ác, vẫn còn sống!
LẼ dĩ nhiên là còn quan chức cao cấp hơn mà đám người lương thiện đã không thể chiến thắng nổi?
Bởi vậy nên, Trương Siêu ở tù dài hạn, Triệu Thiết Dân mất việc, bác sĩ pháp y họ Trần cũng ở tù. Những kẻ bị chết thì danh sách dài quá, không kể xiết.
Nghĩa là, cuộc chiến chốn quan trường vẫn còn tiếp diễn…
Cái kết này có thể sẽ làm đau lòng nhiều người, rằng cái ác phải bị trừng trị. Tuy nhiên trên thực tế thì đây mới là hiện thực.
Trong cái hiện thực tàn khốc ấy, kẻ thông minh như Trương Siêu còn phải đi tù. Những người hữu dũng vô mưu, có chính trực nhưng không có cái đầu lạnh, thua cuộc là hoàn toàn chính đáng.
Thêm một Review của bạn Hương Thảo – Đánh giá: 10/10 – xuất sắc! [Update 2019]
Mình sẽ không nói đây là review, đây chỉ đơn giản là những cảm nhận của mình dành cho tác phẩm cũng như nhân vật mình vô cùng yêu thích!
“ Người ta đã không còn nhớ ra lần đầu vượt đèn đỏ là khi nào nữa, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…”
Những ngày đầu năm 2019, mình đã vô tình chọn trúng cuốn này trên giá sách, sau một thời gian mua về đã khá lâu nhưng vẫn chưa đọc, và đã lâu lắm rồi, mình mới có lại ấn tượng sâu sắc, cảm giác day dứt, buồn, và xúc động đến vậy với một tác phẩm! Mở đầu năm 2019 thật tuyệt vời!
Mở đầu là một vụ án tưởng chứng vô cùng rõ ràng, đơn giản, nghi can giết người phi tang xác chết bị bắt quả tang ngay giữa chốn đông người, mình cứ nghĩ cả cuốn sách sẽ là quá trình trốn tội, hay lừa đảo của nghi can đó, nhưng thật sự mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tại sao Trương Siêu – nghi can giết người phải nhận tội, rồi lại chối tội, mục đích của anh ta là gì? Dần dần, qua từng trang truyện, mọi thứ lật mở dần, kéo theo một vụ án oan đã xảy ra cách đây 12 năm, bi kịch nối tiếp bi kịch. Như một màn đêm tăm tối, hoài mãi không thấy ánh bình minh.
Cả cuốn truyện là một chuỗi bất công kéo dài mãi, một xã hội được nhân danh bảo vệ bởi pháp luật, với khẩu hiệu công bằng luôn được hô hào, nhưng không, đằng sau lớp vỏ hào nhoáng đó là cả một hệ thống thối nát đến cùng cực, rốt cuộc, thì pháp luật, không còn để bảo vệ người dân, mà đã trở thành công cụ để những kẻ biến chất đạo đức lợi dụng để thay đen đổi trắng.
Giang Dương, một anh chàng kiểm sát viên trẻ tuổi, tiền đồ rộng mở, lúc mới vào ngành cũng có những toan tính cho riêng bản thân mình, mong muốn được sống an toàn trong vòng tròn cuộc đời mình, chỉ cần an phận thủ thường, từ từ từng bậc mà đi lên. Nhưng anh đã nhìn thấy một sự việc khiến số phận bản thân thay đổi, đi chệch hẳn với phương hướng cuộc đời mà anh đã định ra. Mười năm đằng đẵng, sự thật ngay trước mắt, thủ phạm rõ ràng đó, nhưng để đưa sự thật ra ánh sáng không bao giờ là điều dễ dàng. Anh một lòng tin vào chính nghĩa, một niềm tin mà mọi người xung quanh đều thấy anh thật mù quáng và ngu ngốc. Mỗi lần tiến một bước tới sự thật, anh lại bị đẩy ra, bị đe dọa, phải đối mặt với áp lực từ những kẻ quyền cao chức trọng, đã có lần anh muốn bỏ cuộc, buông tay, nhưng chính cái niềm tin dai dẳng vào sự công bằng, chính nghĩa đã tiếp sức để anh cố gắng không ngừng nghỉ, hy sinh tất thảy, từ thanh xuân, tuổi trẻ, sự nghiệp, gia đình, và thậm chí là tính mạng của mình! Để làm gì? Chỉ đơn giản là anh muốn phơi bày sự thật ra ánh sáng, không muốn bản thân mình trở thành một mảnh ghép trong cái xã hội thối nát đó!
Giang Dương, thật sự anh quá ngu ngốc!
Đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh vẫn có một niềm tin vững chắc về công lý, về lẽ phải. Anh bằng lòng đánh đổi đến tài sản quý giá nhất, là tính mạng của mình, để mang sự thật ra ánh sáng.
Cuối cùng, những công sức bao nhiêu năm đằng đẵng của anh, và những người bạn đồng hành, cũng được đền đáp, dù chỉ một chút, điều này liệu có làm cho xã hội trở nên trong sạch hơn không? Rất tiếc là KHÔNG, tre già măng mọc, những kẻ thối nát, lợi dụng quyền lực của mình để làm những việc vô đạo đức, những kẻ làm những việc dơ bẩn để leo lên cao, để được bảo bọc an toàn trong môi trường thối nát đó, sẽ không ngừng sinh ra. Nhưng như vậy không có nghĩa bản thân ta sẽ buông xuôi, nương theo cái tối tăm đó, che lấp mặt trời, khi ta theo đuổi, không ngừng tin vào chính nghĩa, ít nhất cũng sẽ mang lại sự lan tỏa, dù chỉ một chút thôi, và nhiều sự lan tỏa, nhất định sẽ mang lại ánh sáng xóa tan đi cái tăm tối cố hữu của pháp luật!
Chỉ cần một lần hèn nhát, thỏa hiệp với cái xấu, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba… bàn tay rồi sẽ nhúng bùn ngày càng sâu, không còn lối về.
Một Giang Dương đại diện cho chính nghĩa, dù bị vùi dập đến mức không thể đi lên, bị oan ức, đau đớn, phải trả giá nhiều đến thế, nhưng vẫn không ngừng đấu tranh, liệu có nhiều người có thể được như anh? Có những trang truyện khiến mình phải rơi nước mắt, vì thương cho Giang Dương quá, đôi lúc mình nghĩ, quãng đường tăm tối, gian nan đến vậy, anh đã mất nhiều lắm rồi, hay là, cứ bỏ cuộc đi. Mình còn mong, Giang Dương không thật sự chết đi, mà đó chỉ là một cách để anh đấu tranh mà thôi, nhưng không, hiện thực tàn khốc, đau đớn vẫn hiển hiện qua từng trang sách.
Sau khi đọc xong trang cuối, thì Giang Dương đã trở thành một trong những nhân vật yêu thích của mình, anh thực sự tác động rất lớn đến cảm xúc của mình, lâu lắm rồi, mới có một nhân vật khiến mình phải khóc, phải day dứt đến vậy!
Đây quả không hổ danh là cuốn tiểu thuyết được đánh giá cao nhất của Tử Kim Trần, không hẳn là một tác phẩm trinh thám, nhưng tình huống đặt ra rất sáng tạo, và mình nghĩ vấn đề được đặt ra trong truyện sẽ không bao giờ mất đi tính thời sự, đúng là một đêm trường tăm tối, hoài mãi không thấy ánh bình mình, khiến người đọc phải day dứt mãi. Nhưng không vì vậy mà không khí truyện trở nên nặng nề, mỗi trang sách đều thấm đẫm tính nhân văn, sự đau đáu của tác giả về công lý của xã hội này! Phải làm thế nào, thì pháp luật mới có thể làm đúng bổn phận của mình, bảo vệ lẽ phải, bảo vệ con người, chứ không phải là phục vụ cường quyền?
Mình còn muốn nhắc đến tuyến nhân vật phụ xuất sắc của truyện, từ Tuyết Trắng Bình Khang, đến Trần Minh Chương, Trương Siêu, đến những người phụ nữ yếu mềm Lý Tĩnh, Quách Hồng Hà…. Họ đứng sau hỗ trợ, đặt niềm tin tuyệt đối vào Giang Dương. Là Giang Dương cho họ thêm niềm tin vào lẽ phải, hay là họ đang tiếp thêm sức mạnh cho anh? Mình nghĩ là cả hai!
Một tác phẩm thật sự xuất sắc, cả về đề tài, cách hành văn, đến cách xây dựng nhân vật, và cách xử lý tình huống. Tử Kim Trần thật sự đã để lại tác phẩm để đời! Cảm ơn Tử Kim Trần, cảm ơn Giang Dương đã cho mình những suy nghĩ rất khác về nhân sinh quan của cuộc đời này!