Luis Sepulveda là một tác giả nổi tiếng với những câu chuyện nhỏ, được kể bằng lời văn bình dị và chân thành. Những ai đã đọc qua Chuyện con mèo dạy hải âu bay hay Lão già mê đọc truyện tình, thì chắc hẳn sẽ không thể bỏ qua Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp
Nội dung của cuốn sách kể về câu chuyện của một con ốc sên. Nó có cái tên là Dũng Khí giữa một đàn ốc sên chỉ quen gọi nhau là Sên. Ốc sên Dũng Khí luôn thắc mắc vì sao dòng họ ốc sên của nó lại là loài chậm chạp và sao chẳng ai có tên gọi, giống như cây bồ công anh, cây ô rô,…
Vì những thắc mắc không lời giải của mình, Dũng Khí bước vào một cuộc hành trình của riêng nó. Nó ra khỏi Xử sở bồ công anh mến thương, gặp được rất nhiều người, biết được thêm rất nhiều chuyện. Cuối cùng, nó đã tự giải đáp được câu hỏi của bản thân, tìm được cái tên Dũng Khí và nhận ra rằng nó phải sống xứng đáng với những gì người ta gọi nó.
Câu chuyện giản dị về tôn trọng khác biệt
Con người cùng nhau sống trên một địa cầu, hình tròn trong mắt người này, chẳng thể biến thành hình vuông trong mắt người khác, nhưng những điều ấy không có nghĩa là tất cả đều có một cuộc đời giống nhau. Có người sinh ra với tứ chi, có người nhiều hơn, hoặc ít hơn, người có hoàn cảnh giàu có, người nghèo khổ, có người sống lạc quan, có người bi quan,… những điều kiện xung quanh và hơn hết là bản chất của mỗi người sẽ phân biệt những cuộc đời với nhau. Thế nên tôn trọng sự khác biệt của những cuộc đời, cũng chính là tự tôn trọng cuộc đời mình.
Chú ốc sên Dũng Khí, dù sinh ra và lớn lên ở nơi mà người quanh nó thích rập khuôn với những gì quen thuộc, thế mà nó vẫn muốn sống khác đi. Mặc cho sự khinh thường và kì thị, nó không ngừng đặt câu hỏi với người xung quanh, với bản thân nó. Thế rồi, nó đã làm một điều thật khác biệt, mà có lẽ chưa có con ốc sên nào trong làng ô rô ấy từng làm, đó là ra đi để tìm đáp án.
Trong hành trình kia, nó cuối cùng cũng biết được giá trị của sự chậm chạp, nó biết được thượng đế tạo ra giống loài của nó để mang sứ mệnh chậm chạp. Nó chậm chạp nên mới trông thấy những gì mà các sinh vật nhanh nhẹn đã bỏ lỡ, mới có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng của thế gian, cũng như dừng lại đúng những khoảnh khắc cần thiết. Nếu chưa từng muốn sống khác đi, có lẽ Dũng Khí sẽ vĩnh viễn nghĩ rằng, chậm chạp là nhược điểm của giống loài nhà nó, chứ không phải là một sứ mệnh thiêng liêng đến như vậy.
“Bọn ta cảm ơn sự chậm chạp của ngươi, ốc sên ạ, bởi vì nếu ngươi chạy nhanh như thỏ, hoặc trườn nhanh như rắn nước thì ngươi đã chẳng nhìn thấy bọn ta để báo tin.”
Cuộc đời khác với cuộc đua, con đường vẫn ở đó dù chạy hay bước đi
Ốc sên Dũng Khí tuy chậm chạp, nhưng nó đã kịp thời báo tin dữ cho cả đồng cỏ và đưa họ hàng ốc sên di cư đến một Xứ sở bồ công anh khác, như đúng lời hứa của nó. Nó không nhanh như chuột chũi cũng chẳng bay được như cú mèo, mà dùng chính sự chạp đầy kiên định của mình để hoàn thành sứ mệnh. Trong đàn ốc sên, con nào cũng chậm, nhưng lại có những con mãi mãi không thể đến được Xứ sở bồ công anh, thậm chí chẳng thể sống sót. Dũng Khí khác với những con còn lại vì nó hiểu bản thân mình và tin tưởng vào con đường mà nó lựa chọn.
Con người thường biến cuộc đời thành một cuộc đua, rồi tự cho mình quyền khinh thường kẻ chậm chạp. Nhưng có lẽ hành trình của cuộc đời chứa đựng nhiều điều hơn thế. Nó có những cột mốc phải vượt qua, những ngã rẽ phải lựa chọn và cả những khảo nghiệm buộc con người phải đánh đổi. Chặng đường của mỗi cuộc đời cũng khác nhau rất nhiều. Vậy nên, trong hành trình cuộc đời, cách đối diện của mỗi người mới là quan trọng nhất, và hơn hết đó là hành trình không có thắng hoặc thua.
“Dũng Khí ngắm nhìn vệt nhớt óng ánh trên lớp băng, và lần này nó nghĩ đó là dấu vết của khổ đau, nhưng cũng là của niềm hy vọng. Nó gọi các anh em dậy nhìn lại vết tích ấy để không bao giờ được quên.”
Khi sự chiến thắng vĩ đại nhất lại chính là chiến thắng chính bản thân mình
Chiến thắng vĩ đại nhất trong cuộc đời mỗi người chính là chiến thắng chính mình. Như đã nói, cuộc đời vốn dĩ là không có thắng và thua, chiến thắng chính bản thân mình là một cách nói khác của sự trưởng thành. Có lẽ ở độ tuổi nào đi chăng nữa, người ta cũng đều phải trưởng thành từng ngày, vượt lên bản thân ngày hôm qua, bỏ xuống những ấu trĩ, cố chấp, có khi là bỏ cả những hồi ức và bi thương. Bởi lẽ học cách trưởng thành không có nghĩa là còn trẻ dại, mà nhiều khi chỉ là chưa đủ mạnh mẽ.
Ốc sên Dũng Khí trong Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp, cũng từng là một con ốc sên nhỏ bé và yếu đuối, thế nhưng khi đứng trước sự kì thị và khinh khi từ đồng loại, hay trước những khó khăn gian khổ của cuộc hành trình, nó đều không lựa chọn nhận thua. Để rồi một ngày, nó trở nên mạnh mẽ, trở thành con đầu đàn, người dẫn lối. Suốt cả câu chuyện đời dài của nó, Dũng Khí chẳng chiến thắng bất kì ai, ngoài con người yếu đuối và đầy sợ hãi trước kia của nó.
“Đám sên tin tưởng ở nó và chính điều ấy khiến nó rất sợ, nhưng rồi, nó nhớ lại bác Trí Nhớ đã nói rằng một người có dũng khí thật sự cảm nhận thấy nỗi sợ nhưng chế ngự được nỗi sợ ấy. Chậm, thật chậm, nó tiếp tục tiến về phía trước.”
Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp là cuốn sách với một câu chuyện rất đỗi đời thường, lời văn mộc mạc và dễ hiểu. Nhẹ nhàng như một câu chuyện kể cho bé nghe trước khi say giấc nồng, nhưng có lẽ phải mất nhiều năm sau, đứa bé ấy mới đủ lớn khôn để có thể hiểu hết được những triết lí nhân sinh cao đẹp từ thế giới sáng trong, dung dị được kể trong câu chuyện đó.