Trong gia đình là câu chuyện kể về cô bé Perrine và cuộc hành trình tìm lại thân phận của mình sau khi bố mẹ qua đời. Cuộc hành trình đầy gian khổ có lúc tưởng chừng như đã nuốt chửng em, nhưng nhờ nghị lực, sự khôn khéo, em đã tìm lại được thân phận của mình bên những người họ hàng.
Một cuốn sách sẽ giúp bạn thay đổi cách nhìn về khó khăn
Sẽ cho bạn thêm nghị lực, ý chí
Khiến bạn quý trọng hơn những gì đang có
Dạy bạn trưởng thành
Cuộc hành trình về Paris đầy sóng gió
Tác phẩm mở đầu bằng hình ảnh Paris chật ních người và xe bên ngoài cổng gác, Perrine ngồi trên chiếc xe cũ kĩ với chú lừa Palikare phía trước đang ngấu nghiến chút cỏ khô của chiếc xe khác vì đói, mặc em dỗ dành, ngăn cản, phía trong xe trống hoác là người mẹ bệnh tật. Họ đến Paris không lương thực, thực phẩm, cũng như không biết ngày mai sẽ thế nào.
Mẹ con Perrine vốn sống dựa vào việc chụp và rửa ảnh cho khách vãng lai những nơi họ tới, họ có thể xoay xở bằng số tiền đó, tuy không nhiều. Nhưng bệnh tình của mẹ Perrine trở nặng khiến cho những ngày họ hành hương đến Paris vốn đã khó khăn lại càng trở nên đầy sóng gió.
Họ quyết định bán đi tất cả những gì họ có từ các dụng cụ chụp, rửa ảnh đến chiếc xe và người bạn thân nhất của Perrine – chú lừa Palikare.
Thế nhưng trong những hoàn cảnh đã trở nên khốn cùng, một lần nữa cuộc đời lại quay lưng với Perrine, bệnh tật đã cướp đi người mẹ trẻ của em. Lúc tử thần sắp cướp bà đi, bà cầm lấy tay nhắn nhủ như nguyện ước “mẹ thấy con sung sướng…”, một ước mơ đủ giản dị để khiến độc giả phải đau lòng.
Perrine trở thành đứa trẻ mồ côi cả cha, lẫn mẹ. Rồi số phận em sẽ đi về đâu, liệu em có tìm lại được thân phận của mình khi con đường phía trước mù tịt khi không có người dẫn lối?
Trở về Maraucour
Chính lời thủ thỉ “mẹ thấy con hạnh phúc…” đã trờ thành động lực để Perrine tiếp tục cuộc hành trình, những lời động viên, chỉ bảo của những con người ở Paris như bác bán kẹo kéo, Hạt Muối, bà Hầu Tước… khiến em nghẹn ngào thốt lên “Ôi, các bác thương cháu quá!” đã cho cô gái nhỏ có thêm chút niềm tin vào cuộc sống, một lần nữa mạnh mẽ tiến lên. Nhưng cuộc sống vốn không buông tha những con người khốn khổ chỉ vì họ khó khăn, không nương tay với Perrine chỉ vì em mất cha, mất mẹ. Em bị người ta gán cho tội ăn cắp, bị khinh miệt, thiếu thốn đến đói lả đi. Liệu em có tới được nơi cần tới, gặp được người cần gặp?
Cái đói không giết chết được Perrine, vì ý chí trong em quá mãnh liệt. Em đến được Maraucourt, gặp được người ông của mình, thấy được những người họ hàng của mình. Nhưng em nào dám xưng danh, nhận quen, làm thân với họ liền. Chính là sự khinh miệt mà Perrine đã nhận từ cuộc đời đã khiến em phải dè dặt, dè dặt vì cuộc hôn nhân của bố mẹ em không được họ hàng công nhận, liệu em về đây, vui mừng ôm siết họ nhận cháu con, họ sẽ chấp thuận.
Perrine quyết định sống dưới một cái tên khác, cho mình một thân phận khác.
Em trở thành Aurélie làm việc ở xưởng của ông Vulfran, em chăm chỉ, chuyên cần, và chờ đợi một cơ hội.
Có câu “ông trời không phụ lòng người”, em có một cơ hội và em bắt lấy nó, từ người công nhân làm ở xưởng, em trở thành người hầu cạnh ông Vulfran, có được sự tin tưởng, sự tín nhiệm của ông mình, đáng lẽ ra em có thể lấy lại thân phận, trở lại làm Perrine vốn có.
Nhưng không có con đường nào cũng rải hoa hồng, không có chuyện mọi chuyện trở nên suôn sẻ, đối với Perrine lại càng không! Xung quanh ông Vulfran là những người cháu nhòm ngó gia tài mà đáng lý người cha quá cố của em được hưởng. Họ giả tạo, lọc lừa, lợi dụng đôi mắt mù lòa của ông em để mong trở thành kẻ kế thừa. Perrine phải làm sao để ngăn chặn họ và giúp đỡ ông mình khi họ ranh ma, quỷ quyệt và thâm sâu hơn em?
Trái ngọt sau cuối
Sau tất cả, Perine và ông mình cũng khép lại những trang sách bằng những ánh lửa của niềm vui. Hình ảnh Maraucourt phát triển với đời sống công nhân được cải thiện, mọi người ôn hòa, vui vẻ với nhau thật khiến cho người ta phải rơi nước mắt vì sung sướng. Trên một nẻo đường nào đó là chiếc xe kéo với chú lừa đang thong dong bước đi, trên xe là hai ông cháu nắm tay nhau, cái không khí xung quanh họ chính là cái cảm giác chỉ… trong gia đình mới có được.
Đôi nét về tác giả
Hector Malot là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết người Pháp. Các tác phẩm của ông thường đào sâu khía cạnh những con người khốn khổ, đặc biệt là trẻ em
Mỗi chương của tác phẩm đều cho ta những bài học quý báu
Người đọc như trưởng thành cùng với nhân vật chính trong cuộc hành trình của họ
Tác phẩm nổi bật khác của ông có thể kể đến như “Không gia đình”, “Romain Kalbris” đã trở thành những tác phẩm văn học kinh điển nổi tiếng và được nhiều độc giả đón nhận.
:
- CF8PyA7H” CF8PyA7H
- sxWSXJ1Z” sxWSXJ1Z
- tJbJ6Zs6″ tJbJ6Zs6
- : h43KGKZd” h43KGKZd