Nhắc đến thế giới diệu kỳ màu nhiệm, ta vẫn hay hình dung về một xứ sở trong gương nơi có những nàng tiên xinh đẹp và trìu mến. Nhưng cũng có đôi khi, thế giới thần tiên ấy hóa ra lại tồn tại xung quanh mỗi cá nhân như một điều gì đấy vô giá và không thể thiếu. Mượn câu chuyện hồn nhiên trong “Tôi là Bê tô”, xin được dành tặng cho những ai vẫn luôn hoài niệm, vẫn còn chất chứa trong trái tim những tình cảm đặc biệt, nhất là tình cảm đơn thuần trong sáng mà ta dành cho những loài vật thân yêu.
Cũng như con người, thế giới động vật là một không gian hằng hà những điều bí mật, mà chỉ đối với những sinh vật trong thế giới ấy mới thật sự hiểu rõ… Mà cũng khó đoán như những tinh tú trời cao, mấy ai có thể đoán được chúng đang nghĩ gì trong đời sống thực tại, nhưng dẫu vậy, điều đáng nói ở đây chính là, sau tất cả, bất kể cay đắng khổ đau, chúng vẫn luôn bên ta như thuở ban sơ mới gặp mặt, và nếu như có thể nói chuyện như con người, biết đâu chúng cũng sẽ nói lời yêu thương như cách ta vẫn hay trao gửi.
Có những từ ngữ bản chất cũng chỉ là một từ mà thôi
Nói như vậy không có nghĩa ta lờ đi ý nghĩa thật sự của sự sống và cái chết, đều đáng nói ở đây chính là giá trị của một đời tưởng chừng vô thường lại có thể đong đếm trong từng gan tấc. Trong “Tôi là Bê tô”, cảm nhận ban đầu khi tìm hiểu về tác phẩm là một thế giới sinh động hiện lên, một đời thường của vạn vật vẫn luôn vận hành và phát triển. Mỗi câu văn, nhẹ nhàng trong sáng nhưng lại đọng trong tâm những sức nặng không ngờ, bởi mỗi suy nghĩ hiện lên từ tâm trí của chú cún “Bê tô” cứ ngỡ như những triết lý của các nhà thông thái xa xưa.
Thật vậy, khi nhìn nhận về cái chết và sự sống, nhất là sau khi ai đó ra đi, sự cảm nhận này càng được khắc họa nhất mạnh rõ nét rằng “con người ta có thể sống bằng nhiều cách và cũng có thể chết bằng nhiều cách. Có người chết ngay lúc còn đang sống. (…) Nếu ai còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn…” Bấy giờ, bỗng dung ta bất giác nhận ra, bấy lâu nay đã có biết bao người vẫn còn trong tâm trí của chính mình, mặc dù bản thân họ chẳng đem đến lợi ích gì cho ta ngoài phiền muộn. Giá trị của một người không chỉ còn dừng lại ở việc họ đã cống hiến gì cho đời mà còn ở chỗ ai đó nếu còn lưu luyến và khắc ghi họ trong đáy mắt, người ấy vẫn còn giá trị…
Và phải chăng trong cuộc đời, những người đáng để ta trân trọng phải chăng đã bị lưu mờ bởi những người ta cho là “giá trị”, và phải chăng khi con người còn quá nhiều ác niệm với nhau, họ sẽ chẳng thể “buông bỏ” nhau mà cố gắng vì mục tiêu khác, như ước mơ hoài bão. Hóa ra, sự sống và cái chết cũng chẳng khác là bao, hóa ra cái chết vẫn có thể hồi sinh và sự sống vẫn có thể bị tàn phai dù cho nó vẫn còn hiện hữu.
Những điều bình dị nhỏ nhặt nhưng đáng yêu vô ngần
Bằng cách nào đó, chú cún nó vượt qua những thứ nhàm chán đời thường và đón lấy những niềm vui tự tạo, như cách mà con người đối diện với nghịch cảnh và thách thức, mọi nỗi lực dường như khiến ta gục ngã, những không có nghĩa là nó vĩnh viễn biến mất như hư không. Như lần đầu tiên Bê tô tự gọi tên mình, khi cất tiếng gọi này, “hôm nay là lần đầu và tôi ngạc nhiên nhận ra mình tự gọi tên mình gọi lim dim mắt lắng nghe cái âm thanh vừa thân thiết vừa bỗng nhiên lạ lẫm đó ngân nga trong tai là một điều vô cùng thú vị. Nếu không tin bạn hãy thử gọi tên bạn một lần đi, bạn sẽ thấy bạn nảy mầm một cảm xúc hân hoan và niềm kiêu hãnh – cùng một lúc.”
Ta tự hỏi, phải chăng mỗi lần gọi tên, mỗi chúng ta dường như nhận được một lần được khích lệ, người khác có thể không vì bạn mà cố gắng, nhưng chính mỗi ta phải tự cô gắng vì chính mình. Cuộc sống là chuỗi ngày rèn luyện bản thân trước nghịch cảnh, mỗi cái tôi mạnh mẽ luôn vượt qua khó khăn để đạt được điều mình mong muốn, tin chắc đấy là những linh hồn mạnh mẽ và dũng cảm mà ta từng gặp trong đời.
Cảm nhận về một quyển sách cũng giống như tìm thấy một tâm tình của một tri kỷ, sẽ có một bận ta chẳng thể tìm thấy những ngõ ngách đặc biệt hiện hữu, nhưng sau nhiều lần lật giở, ta lại ồ lên như tìm khi kho báu bấy lâu giấu kín. Cũng giống như tìm thấy một món quà nhỏ lâu ngày không gặp, tuy nó chỉ là ký ức thuở thiếu thời, nhưng nó thật sự đã khiến cho những trái tim chai sạn của ai đó ngoài kia trở nên hạnh phúc. Hơn hết, “Tôi là Bê tô” hiện lên bằng hình ảnh chú cún dễ thương nhiều suy ngẫm, từ hình ảnh này, ta bỗng dáo dác nhìn xung quanh và kiếm tìm điều gì đó – một chú cún mà ta vẫn đang yêu thương hoặc đang mong muốn được chăm sóc. Một sinh vật bé nhỏ nhưng tràn đầy tình cảm, và chí ít nó vẫn sẽ luôn bên cạnh ta dù mọi thứ sụp đổ trước mặt.
Từ hình ảnh một chú cún, đến câu chuyện đời thường bình dị và những triết lý sâu xa, mong rằng mỗi cá thể ngoài kia sẽ luôn trân trọng và đón chào tất cả những yêu ghét của cuộc đời. “Khi bạn thay một góc nhìn, bạn sẽ thấy thế giới mà bạn đang sống hiện ra dưới một thứ ánh sáng khác, và biết đâu nhờ vậy mà quan niệm của bạn về thế giới cũng khác đi” – “Tôi là Bê tô” (Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh).