Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế của Ichikawa Takuji là một trong những tác phẩm hiếm hoi lấy bối cảnh là ngày tận thế, song vẫn giữ nguyên được giọng văn trầm ấm, tràn ngập yêu thương đã trở thành phong cách của tác giả. Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính Yoshizawa Yuu đi tìm lại mối tình đầu của mình là Yukino khi thế giới đang chuẩn bị đi đến hồi kết. Trên hành trình đó, Yuu đã gặp những người bạn cũng đang đi tìm yêu thương cho chính mình, từ từ mở ra hàng loạt những câu chuyện cảm động giàu tính nhân văn.
Khi tận thế được nhìn nhận bằng đôi mắt ngọt ngào
Nhắc đến tận thế, ta vẫn thường nghĩ đến sóng thần, những cuộc chiến tranh, tiếng khóc vang trời, tiếng gào thét vì đau đớn. Song tận thế của Ichikawa khác lắm, chỉ có ánh sáng màu xanh huyền bí. Thứ ánh sáng được miêu tả thật đẹp, mang một màu xanh lục, khẽ khàng lướt qua thế giới mà để lại cái lạnh, ngày đầu tiên khi cột ánh sáng xanh rọi chiếu xuống trái đất, người ta còn trầm trồ khen ngợi bởi vẻ đẹp của nó. Cái chết mà nó mang đến cho thế gian cũng chẳng vội vàng mà khiến người ta dễ dàng bị cuốn hút, chấp nhận hóa đá trong ánh sáng đó. Ánh sáng đó đi đến đâu, làng mạc đô thị đều hóa lạnh lẽo, không thể chạy thoát cũng chẳng thể đương đầu, nó khiến chính phủ ngừng hoạt động, cây cối không thể tăng trưởng, thức ăn trở nên cạn kiệt. Rõ ràng ngày tận thế đang đến rất gần.
Xem thêm review tác phẩm của tác giả Ichikawa Takuji:
“…một khi đã bị ánh sáng ấy bao trùm, tất cả sẽ chấm dứt. Con người hay muông thú, chim chóc hay cỏ cây, đất đá và nước cũng vậy, mọi thứ đều ngừng chuyển động, rồi có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra nữa.”
Ấy vậy mà ta chẳng thể lắng nghe được tiếng rùng mình, tất cả chỉ là những nỗi sợ hãi được miêu tả rất nhẹ nhàng, những con người trong trang sách vẫn bình tĩnh, thản nhiên chờ đợi tận thế. Thế giới bước đi những bước thật chậm về phía của kết thúc, cũng nhẹ nhàng y như khi nó bắt đầu sự sống. Đó là cái hay của Ichikawa Takuji, xây dựng bối cảnh diễn ra vào thời điểm thế giới đang đi đến hồi kết, không nhằm mục đích miêu tả sự sợ hãi của con người mà nhằm nổi bật lên những câu chuyện nhân văn và dạt dào chất thơ bắt nguồn từ tình yêu thương. Cùng với thế giới, cuộc sống của họ cũng đang đi tới hồi kết, song con đường để sửa chữa sai lầm, hành trình đi tìm về với người họ yêu lại mới chính thức bắt đâu.
Kết thúc là để mở đầu
Có phải trong chúng ta đều từng có những lần tiếc nuối, để khi mất đi rồi mới cảm thấy hối hận sao ta không giữ chặt nó lâu hơn? Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế trả lời cho câu hỏi đó, ở điểm kết thúc của thế giới, người ta mới bắt đầu vội vã đi tìm lại bản thân.
Đó là mở đầu cho hành trình đi tìm tình yêu. Yuu đã chạy đua với thứ ánh sáng chết người, để đi tìm lại mối tình đầu của mình, cô gái của kí ức, của tuổi thơ rạo rực. Chẳng cần quan tâm đến cái chết, cũng chẳng cần quan tâm đến sự sống, anh chỉ biết tiến thật nhanh về phía của người mình yêu. Vì lúc này mỗi phút giây đều là vàng ngọc, chỉ cần dừng lại một chút thôi, anh cũng có thể bỏ lỡ cơ hội được trùng phùng. Anh đã chẳng quản mưa gió và lạnh lẽo, nguy hiểm và sợ sệt, bởi ở phía cuối cong đường đầy chông gai này, có một người con gái đang chờ anh từng giờ. Thế giới đã kết thúc rồi, còn điều gì có thể giữ được chân anh thôi không bước tiếp?
Đó còn là mở đầu cho những giá trị nhân văn tưởng bị lu mờ nơi cuộc sống đô thị phồn hoa. Ta nghẹn ngào khi thấy đứa bé tìm cách đi tìm người mẹ đã đị hóa đá, ôm chặt lấy mẹ như thể đó là nguồn sống, khuôn mặt hạnh phúc ngập tràn. Ta giật mình khi thấy người bố cõng Yuu mà chạy đua với ánh sáng để anh an toàn đi tìm người mình yêu, ngay cả khi đã rời xa cùng thế giới, đôi mắt ông vẫn còn mỉm cười. Ta bâng khuâng khi nhìn thấy lương thực không bao giờ được lấy đi hết, họ luôn luôn để dành cho người phía sau, như một cách nắm tay nhau mà chiến thắng thứ ánh sáng tận thế này. Những lúc như vậy, ta mới thấy rõ con người cũng mạnh mẽ lắm.Thế giới kết thúc rồi, sao ta không dịu dàng với nhau?
Đó là ở kết thúc của tác phẩm, dưới con mắt của Yuu, ai ai cũng được mở bên cạnh người mình yêu thương, mỉm cười đợi chờ hạnh phúc ở một thế giới khác. Anh khẽ khàng nắm chặt lấy tay Yukino, đi miết về phía chân trời. Hình ảnh của hai người được xây dựng như biểu trưng của sự hi vọng, trong anh mắt của anh, hàng loạt nhân vật trong tác phẩm được tái hiện lại. Thật kì lạ khi không ai trong số họ sợ hãi khi cái chết đang đi tới, họ mỉm cười vui vẻ, họ trò chuyện với nhau, họ náo nhiệt vui đùa chứ không hề hóa đá. Bởi kết thúc của thế giới này phải chăng là bắt đầu của một thế giới khác, ấy là tài năng của nhà văn khi thật biết cách gieo mầm sự sống, biến nước mắt thành những trái tim hồn hậu. Thế giới kết thúc rồi sao ta không hi vọng thêm một chút?
Có những tình yêu đẹp đến độ người ta phải nghẹn lời…
“ Chỉ cần nói tên người đó thôi, lồng ngực tôi đã nóng bỏng như thiêu đốt… Cái tên của người ta yêu thiêng liêng hơn người ta tưởng nhiều…”
Phải chăng ánh sáng xanh rọi xuống thế gian, là cơ hội để thượng đế cho những nhân vật biết cách để yêu thương? Điểm chung của những nhân vật trước ngày tận thế, là họ đều chần chừ không biết thứ gì là quan trọng nhất với mình, hoặc họ biết rồi nhưng lại chần chừ không đi tìm nó. Họ có quá nhiều thời gian đến độ không dành nó cho những người mình thương yêu. Tác giả đã rất tài tình khi xây dựng tác phẩm trong bối cảnh của ngày tận thế, bởi khi đối mặt với cái chết, con người ta mới biết vội vã, mới biết hóa ra những thứ ta theo đuổi bấy lâu cũng chỉ là phù du. Nói cho cùng, được nắm tay người mình yêu sống trọn những ngày cuối đời mới là điều mà họ mong muốn.
Độc giả hẳn đã rất cảm động trước tình yêu của Yuu dành cho mối tình đầu của mình. Từ quá khứ cho đến hiện tại, và có lẽ là cả tương lai nếu thế giới còn tiếp tục, anh vẫn sẽ yêu cô nhưng những ngày đầu tiên, vui vẻ bên chiếc máy ảnh, rạo rực với chiếc kính vạn hoa, trầm ngâm với ánh hoàng hôn ấm áp, tất cả đã dệt nên một tình yêu trong sáng nhưng không kém phần mãnh liệt. Phải yêu cô gái đó thật nhiều mới dũng cảm rời bỏ quê hương, thực hiện cuộc hành trình đi tìm cô gái, chỉ bằng đôi chân của mình. Đã có rất nhiều lúc độc giả tưởng anh sẽ gục ngã, khi ba ngày liền anh không được ăn, nhưng tình yêu như cơn gió trong mùa bão, thúc đẩy anh bước tiếp.
Tuyến nhân vật phụ cũng góp phần truyền tải thông điệp yêu thương của tác giả. Độc giả hẳn cũng rất ấn tượng với nhân vật Mizuki. Chàng trai đã lầm đường, vì giá trị vật chất mà bỏ quên đi người mình yêu – Eriko. Cũng như Yuu, anh bắt đầu cuộc hành trình trở về bên người yêu của mình. Cuối hành trình đó, anh đã ôm chặt lấy Eriko đã bị hóa đá, cùng cô kết thúc cuộc sống thật dịu dàng. Độc giả hẳn cũng không thể nào quên cặp vợ chồng già quyết không chạy trốn tận thế. Họ sống giữa bạt ngàn núi đồi, trong giản dị của thiên nhiên. Giữa họ không chỉ là tình mà còn là nghĩa, cả hai đã sống như thế, không cần biết đến ngày kết thúc, bởi cuộc sống của họ, họ đã sống một cách trọn vẹn nhất, đẹp đẽ nhất.
Các nhân vật đang vẫy tay chào tạm biệt thế giới, ấy vậy mà sao lại chẳng có chút bi thương? Nói cho chùng, tận thế đã chẳng còn đáng sợ khi tình yêu thương vẫn còn hiện hữu. Ta sống với nhau chân thật, ta yêu nhau thật dịu dàng, ta cho đi không nuối tiếc, thế giới có kết thúc ta cũng đã sống thật trọn vẹn. Thế giới đã kết thúc dịu dàng đến thế, đúng như tên gọi của nó, dịu dàng đi lại liên tục giữa quá khứ và hiện tại, dịu dàng đi vào lòng người những câu chuyện nhân văn. Thế giới kết thúc rồi, ta còn chờ gì mà không nói lời yêu nhau?