Tại Milano, những cơn mưa trắng trời cứ kéo dài mãi không dứt. Mưa phủ lên khung cảnh thành phố này một màu bình lặng, trầm buồn. Nơi đấy, cô gái trẻ Aoi, cũng mang tâm trạng u buồn như màn mưa phủ trắng Milano. Aoi sống cuộc sống yên bình bên chàng bạn trai người Mỹ nhưng trái tim cô luôn cồn lên sự nồng nhiệt cô vẫn cố đè nén sau đau thương tuổi trẻ, với mối tình đầu mãi là một nửa còn thiếu trong cuộc đời Aoi.
(Điềm tĩnh và nồng nhiệt – Đỏ là cuốn tiểu thuyết nằm trong tập tiểu thuyết 2 tập Ekuni Kaori viết chung với Tsuji Hitonari. Phần Đỏ viết về Aoi, phần Lam do Tsuji Hitonari chắp bút, viết về Junsei, mối tình thời đại học của Aoi.)
Điềm tĩnh
“Sự thật đơn giản rằng cuộc đời con người được tạo nên ở nơi người đó sống…”
Đó là lời tâm sự cuối cuốn tiểu thuyết Điềm tĩnh và nồng nhiệt – Đỏ của chính tác giả Ekuni Kaori tại một tiệm latteria ở thành phố Milano, nước Ý. Và đấy, có lẽ cũng là lý giải cô dành cho phần “điềm tĩnh” của riêng cô gái mang tên Aoi lẫn sự “điềm tĩnh” phủ trọn lên tác phẩm này, vào một buổi chiều lạnh lẽo, mây giăng ảm đạm.
67f398eddb7b9d9ca65c6c8a2d3d58c0
Thật vậy, tựa đề cuốn sách: Điềm tĩnh và nồng nhiệt, mà trong mối tương quan ngang hàng ấy, sự “điềm tĩnh” được đặt lên trước sự “nồng nhiệt”, như đã mở ra cả một không gian của tĩnh lặng, điềm đạm, yên bình; không gian của cảnh, cũng là không gian của tâm hồn con người.
Đấy là nước Ý, một trong những cái nôi của nền văn minh phương Tây, đến ngày nay vẫn còn lưu dấu lịch sử, thậm chí, thời gian tựa hồ đã bỏ quên đất nước này khi người ta soi bóng mình lên những di sản nghệ thuật được lưu giữ ở mọi cung đường, ngõ phố. Và Milano, thành phố thuộc miền Bắc nước Ý cũng không phải ngoại lệ.
Nơi ấy có khu nhà thờ lớn Aoi vẫn thường ngồi đọc sách trong công viên; có thư viện lớn nơi Aoi vẫn tới mượn sách rồi chìm vào bầu không khí tĩnh tại của hàng dãy sách vương màu ký ức; có cửa hàng gia công và bán những món trang sức cổ Aoi đang làm việc bán thời gian; có những ngày mưa trường diễn không ngơi nghỉ khiến tâm trạng Aoi cũng trầm xuống theo như tiết trời phủ trắng…
Milano nhuộm màu thời gian, quá khứ, lịch sử. Milano lặng lẽ cựa mình theo nhịp sống hiện đại. Milano ấy, là nơi Aoi đã theo cha mẹ lưu lạc từ Nhật Bản xa xôi đến đó, lớn lên, trưởng thành. Là nơi Aoi đã rời đi để tìm về một phần cố hương cô đánh mất, cũng là nơi Aoi trở lại như tìm về tấm kén, bảo bọc lấy cô sau những đau thương tuổi trẻ cô trải qua. Là nơi có những người thân, người bạn, dẫu rằng chẳng thể chạm tới đáy sâu tâm hồn Aoi nhưng vẫn là chỗ dựa, để một Aoi tràn đầy thương tổn cùng nỗi sầu đau của kẻ viễn xứ tựa vào khi yếu lòng. Và Milano ấy, cũng là nơi đã diễn ra mối tình kéo dài hơn 3 năm giữa Aoi với Marvin, chàng trai dịu dàng, ấm áp người Mĩ.
Tất cả, đã làm nên một Aoi điềm tĩnh hết mực. Điềm tĩnh đến mức khép kín, điềm tĩnh tới nỗi cô gái ấy đã tự nhận về bản thân tất cả đớn đau một người con gái, một người phụ nữ có thể trải qua mà chẳng rơi một giọt nước mắt. Sự điềm tĩnh của Aoi, như tạc, như hòa vào màn mưa của Milano, thấm dần lên cảnh vật, lên từng vật dụng dưới những mái nhà cô sinh sống. Một sự điềm tĩnh lẫn vào bóng tối những đêm cô đã lặng mình thật lâu trong căn bếp vắng.
Quả thực, nét điềm tĩnh của Milano, đã hóa thành sự điềm tĩnh của cô gái Aoi từ thủa thiếu thời sớm mang trong tâm nỗi buồn của người sớm lưu vong miền viễn xứ rồi đằm lại, thành nỗi buồn lớn của người phụ nữ đã đánh mất một phần tâm hồn, một phần cái tôi, đang vừa trốn chạy quá khứ, vừa gắng gượng tìm lại bản ngã đã lạc về nơi xa, lạc vào những cơn ác mộng kéo dài không dứt. “Tôi mơ thấy ác mộng từ hồi nhỏ. Giấc mơ của tôi đầy chết chóc, côn trùng, ma, bạo lực, trong mơ tôi vô cùng yếu ớt. Tôi không phải một đứa bé mít ướt, nhưng mỗi lần gặp ác mộng tôi lại khóc nức nở. Dù mẹ có an ủi tới đâu, bố có mắng mỏ cỡ nào, tôi vẫn không ngừng khóc.”
*Cre: Nhã Nam NHO XANH
Nồng nhiệt
Aoi điềm tĩnh, trầm lặng lắm. Nhất là khi Aoi từ Nhật quay trở lại Milano sau quãng thời gian cô về Nhật học tập. Những người quen biết Aoi trước đó đều nói, cô đã thay đổi rồi. Ngày một thêm lặng lẽ, “buồn bã, khép kín”. Nhưng… Aoi ngày xưa vẫn thế, bây giờ vẫn vậy. Luôn mang nặng ở miền vô thức cái buồn bảng lảng của con người thiếu vắng một nơi chốn thật sự “để về”, một bóng hình thật sự là “quê hương.” Và có lẽ, vết thương càng đằm sâu thì Aoi lại càng thêm điềm tĩnh. Vẻ biếng nhác của cô, dáng vẻ như chẳng màng sự đời, không giành giật, không tranh đấu, lặng lẽ giữa những bức tường, chìm mình trong làn nước ấm của bồn tắm… mọi thứ, đều là sự điềm tĩnh toát ra, như một vách ngăn, tấm chắn Aoi dựng lên bảo vệ bản thân khỏi đớn đau của quá khứ lẫn hiện tại.
Tuy nhiên, Aoi điềm tĩnh đến thế, cũng có khoảng thời gian, cô đã sống bằng tất cả sự nồng nhiệt tuổi trẻ đầy những khao khát tình yêu, đam mê giao hòa, giao cảm với con người, cuộc đời. Đó là lúc, Aoi gặp được Junsei, người đàn ông tựa như một nửa Aoi vẫn luôn kiếm tìm. Chàng trai đồng cảnh và đồng cảm với Aoi trên mọi phương diện: cũng mang thân phận của người lưu vong nơi đất khách từ thơ ấu; tìm về cố hương với khát vọng tìm lại một phần khuyết thiếu trong tâm hồn; nhất là nét điềm tĩnh như là sự tổng hòa của trái tim con người Nhật Bản truyền thống với cảm tình của những người lạc bước nơi xứ người.
Aoi gặp Junsei, yêu Junsei và đánh thức trong cô sự nồng nhiệt tưởng chừng ngủ quên. Hay vốn Aoi chính là một con người nồng nhiệt như thế. Sự nồng nhiệt ẩn sau vẻ ngoài điềm tĩnh, đơn côi. Để rồi chỉ cần một cơn gió định mệnh thoảng qua, sẽ như thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết vẫn nằm tại nơi sâu nhất trong cõi lòng Aoi?
Chữ “nồng nhiệt” nằm sau chữ “điềm tĩnh”, đi cùng màu “đỏ”, tựa như sự phác họa chính phần cá tính nội tâm đầy phức tạp của Aoi. Aoi che giấu sự nồng nhiệt kia, bằng vẻ buồn bã, đơn côi như cô đã trốn chạy phần đau thương nhất cô vẫn luôn chôn chặt gần chục năm trời sau khi chia tay Junsei.
Aoi buồn thương. Aoi đơn côi. Aoi đơn độc. Và Aoi chẳng thể tin tưởng bất cứ ai dù không ít lần, cô đã muốn dang tay níu giữ những điều thân quen bên cạnh; dù không ít lần cô đã muốn bật thốt lên những điều thầm kín.
Aoi nồng nhiệt. Aoi cũng đầy những mâu thuẫn khiến cô tự dằn vặt bản thân, khiến cô tự làm thương tổn vết sẹo ký ức đã đóng vảy trong tâm trí.
Aoi phức tạp đến thế, giằng xé đến vậy, nên… có lẽ, sẽ thật khó để hiểu, cũng thật khó để độc giả cảm thông cho một Aoi dường như cứ mãi im lặng và trốn chạy như vậy.
Nhưng một Aoi như thế, mới thật sự là Aoi, Aoi của riêng Junsei, Aoi của riêng Ekuni Kaori. Một Aoi dẫu có yếu đuối trong cái cắn môi mãi lặng im thì Aoi vẫn thật mạnh mẽ trong quyết định dám yêu, dám sống, dám buông bỏ và cũng dám tiến lên.
Như điềm tĩnh và nồng nhiệt, hai thái cực đối lập nhau đã cùng tồn tại trong một cuốn tiểu thuyết và tồn tại, trong con người, tâm hồn Aoi.
*Cre: Nhã Nam thư quán
Những người yêu nhau cuối cùng sẽ tìm thấy nhau
Đọc hơn 200 trang của tiểu thuyết Điềm tĩnh và nồng nhiệt – Đỏ, có lẽ, không ít độc giả sẽ tự bật thốt câu hỏi, liệu Aoi có thật sự yêu Marvin không?
Câu trả lời, hẳn là có. Aoi đã yêu Marvin bằng tất cả sự điềm tĩnh của một người phụ nữ trải đủ cung bậc hạnh phúc, đau thương tuổi trẻ. Chỉ rằng, tình yêu Aoi dành cho Marvin thiếu đi sự nồng nhiệt, nên tình yêu đó, khó lòng trọn vẹn. Chỉ rằng, đến cuối cùng, Marvin không phải mảnh ghép tâm hồn cho một Aoi “buồn bã, đơn côi” mà cũng rất mực đam mê, khao khát.
Bởi, phần “nồng nhiệt” ít người biết tới kia, Aoi đã dành riêng cho Junsei, cho Junsei của riêng cô rồi.
Aoi trở về với Junsei, trở về với lời hẹn ước ngỡ rằng vu vơ năm xưa, như chính cách, cô vượt thoát quá khứ, để có thể mạnh mẽ bước đi dưới ánh mặt trời; cũng như việc tất yếu cô phải làm, để tìm về sự “nồng nhiệt” cô như đã phong kín trong chiếc hộp Pandora hồi cô còn sống ở Tokyo. Hay, đó cũng như định mệnh, của những người yêu nhau cuối cùng sẽ tìm thấy nhau. “Và một sự thật đơn giản khác rằng trái tim con người luôn ở nơi mà nó muốn ở.”
Và không chỉ Aoi, mỗi cá nhân xuất hiện trong tiểu thuyết Điềm tĩnh và nồng nhiệt – Đỏ, đều như mang trong tâm hai thái cực đối lập nhau đó. Cả Marvin, cả chị gái Marvin – Angela, cả người bạn Daniela của Aoi hiện đang có một cuộc sống gia đình đầy viên mãn…
Họ “điềm tĩnh và nồng nhiệt”, bởi mỗi người sống trên cuộc đời, vẫn luôn vận động, đi lên, chẳng ai có thể đứng yên một chỗ khi cuộc sống vẫn mãi xoay vần. Họ “đi”, tìm cái về một cái tôi bản ngã, hay khẳng định cái tôi, trong cõi lòng một con người, là mảnh ghép khuyết thiếu của trái tim, tâm hồn họ; hay đơn thuần, chỉ là một “chỗ”, để họ nhận ra, đó là nơi, họ có thể dừng chân trên bước đường còn lắm đau khổ, gian truân.
Mọt Mọt