Một lít nước mắt là cuốn nhật kí được viết bởi những suy nghĩ chân thực của cô bé Aya khi cô đấu tranh với căn bệnh thoái hóa tiểu não, từ khi phát hiện bệnh cho đến khi từ giã cõi đời. Một cuốn sách khiến ta phải khóc, phải đau cùng nhân vật, để rồi từ đó, mở trái tim và đồng cảm với những phận đời bèo bọt.
Hành trình của cái chết len lỏi thiêu đốt sự sống
Cuốn nhật ký mở đầu bằng nhịp sống giản dị, đời thường của một bé đa sầu đa cảm, như bao cuộc đời xanh rờn hi vọng của những cô bé mới chỉ 14 tuổi. Cái chết đối với một cô bé 14 tuổi tưởng chừng như thật xa vời, tựa như hạt cát bé nhỏ không đủ làm vướng bận tâm trí, bởi cô bé còn quá trẻ để nhận thức và lo nghĩ về một ngày nào đó, mình không còn trên thế giới này. Một cuộc đời như bao cuộc đời khác, bỗng chốc dừng lại vào độ tuổi đẹp nhất, cái chết đến quá nhanh và quá tàn nhẫn.
Lần giở từng trang sách, người đọc không thể nào kìm được lòng khi chứng kiến những phút giây sự sống đang dần rời bỏ cô bé không thương tiếc. Không thể không đau đớn khi nhìn thấy Aya giành giật từng chút một của hi vọng để nuôi ước mơ được sống tiếp. Những hoài bão của cô học trò nhỏ nay chỉ còn là vọng tưởng. Cô mất dần đi khả năng bình thường của con người, và buộc lòng phải tin rằng, mình đang chết ngay khi đang chiến đấu để được sống. Những trang sách đã cách đây hàng chục năm, vẫn còn nguyên cảm xúc của con người đã viết nên nó.
Tác phẩm viết về cái chết của một con người, song không có những tình tiết giật gân, lại rất nhẹ nhàng. Dự báo về cái chết đang cận kề, miêu tả hành trình của nó đang cố gắng nuốt trọn lấy nhân vật, những dòng suy nghĩ được viết ra rất tự nhiên, song không kém phần đau đớn.
Hành trình đi tìm mầm sự sống trong lòng cái chết.
“Cuộc sống của mình như một bông hoa đang nở. Từ lúc bắt đầu của tuổi trẻ, mình muốn trân trọng nó và không có bất cứ nuối tiếc gì.”
Chính Aya cũng biết rằng, cuộc sống đối với cô bé là không thể nào níu kéo, dù có tiếc thương hay cố gắng đến mấy cũng không thể ngăn được quy luật của tự nhiên. Vào thời khắc chấp nhận cái chết đang cận kề, ngạc nhiên thay, Aya đã mạnh mẽ để sống thật trọn vẹn vào những ngày cuối đời của mình, bằng tất cả tình yêu và ý chí mà cô bé có. Aya vẫn không từ bỏ quyền được sống của bản thân mình, cô bé vẫn kiên cường chiến đấu với bệnh tật, với cái chết đã được dự báo trước. Đau lòng khi các giác quan mất dần đi cảm thức, song cô bé vẫn tin rằng chỉ cần cố gắng cô sẽ chiến thắng và một ngày nào đó sẽ được bước đi trên đôi chân của mình.
Thần chết đã đến bên Aya, song cô khước từ sự hiện diện của nó, nhất quyết không chịu sống một cuộc sống hư vô, nhàm chán. Không quá khi nói rằng Aya là một nữ chiến binh, sẵn sàng tuyên chiến với tất cả mọi thứ, dù là bệnh tật hay cái chết, chỉ để được sống một cuộc đời không nuối tiếc. Chúng ta có thể nghĩ rằng sự sống đối với Aya là hạt cát, song đối với chính bản thân cô bé nó lại là hạt ngọc, được chắt chịu nuôi nấng và quý giá kể cả khi nó sắp biến mất.
Aya đã tìm thấy ngay trong lòng cái chết, là hạt mầm của sự sống. Cô sống mà không bỏ thừa bất cứ phút giây nào, từng khoảnh khắc cô đều yêu thương và lo lắng cho gia đình của mình, chưa bao giờ chấp nhận mình là một người khuyết tật. Đau đớn thay, song cũng cảm phục thay, một nghị lực phi thường tồn tại trong một con người bình thường.
Và hành trình cuối cùng – hành trình ghi dấu trong trái tim của những người ở lại
“Mình đặt tay lên ngực. Mình có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập. Trái tim mình đang hoạt động. Mình hài lòng với điều đó. Mình vẫn còn sống.”
Một người chỉ chết, khi sự hiện diện của họ không còn trong tâm trí của những người ở lại. Cái chết của Aya đã được dự báo trước, song tất cả những nhân vật còn lại trong tác phẩm và chính độc giả cũng biết rằng, đó chỉ là cái chết về mặt sinh học, vẻ đẹp kiên cường của Aya còn tồn tại mãi.
Aya đã biến những ánh mắt thương hại, kì thị cô trở thành những giọt nước mắt tiếc thương khô cùng, cô bước vào trái tim họ và ngự trị trái tim tưởng chừng chỉ có sự căm ghét đối với Aya. Không một ai có thể khước từ một vẻ đẹp phi thường như vậy.
Aya đã bước vào tâm trí của gia đình cô, những con người đã yêu thương cô từ lúc cô sinh ra, chết đi, và kể cả sau đó nữa. Tình thương vượt qua lằn ranh của cái chết, tử thần cũng phải cảm phục trước ý chí mạnh mẽ của Aya.
Không một ai có thể quyên được hình ảnh của một nữ chiến binh chiến đấu cho quyền được sống của bản thân mình, cho mong ước được sống một cách trọn vẹn không quỳ gối. Cuốn sách là hành trình ghi dấu bản ngã cá nhân của Aya trong trái tim của những người ở lại, lời khẳng định chắc chắn cho sự tồn tại của cô ở cuộc đời thực; là hành trình của những điều tử tế, và là hồi ức của sự yêu thương và đồng cảm giữa người với người.
Một cuốn sách đúng như tên gọi của nó, bạn cần “một lít nước mắt” để đọc được hết tác phẩm này, nói cho cùng quan trọng không phải là sống bao lâu, mà sống như thế nào.