Ai đó đã từng nói, bạn đang sống không có nghĩa là bạn chưa chết, bởi sống theo đúng nghĩa là cuộc sống của tâm hồn và của trái tim. Lặng lẽ hay sôi nổi; giản đơn hay cầu kì; chậm rãi hay khẩn trương, đó là sự lựa chọn của mỗi người. “Bong bóng” viết về sự lựa chọn ấy, cho đến cuối cùng, con người ta cũng muốn sống thực sự dẫu phải trả giá.
“Bong bóng” viết về hành trình tìm lại bản thân của Izumi, chàng trai kiếm sống bằng nghề cướp giật, không nhà cửa, không đoái hoài mọi thứ. Một lần vô tình được bà lão cứu, anh trở nên biết yêu thương, biết xấu hổ với những việc làm của mình, từ đó thức dậy bản năng con người. Đó bản năng khao khát được sống một cuộc đời đúng nghĩa, không tạm bợ mà bất chấp phải trả giá bằng những tháng năm ở trong tù – đổi lại một cuộc đời tươi đẹp mãi về sau.
Tiếng thở dài của một cuộc đời bong bóng
“Sự tồn tại của gã chẳng hơn bong bóng xà phòng, sống cuộc đời lơ lửng dạt trôi, có lẽ sẽ vỡ tan tành và mất dạng nếu tiếp đất hay chạm vào bất kì ai”
Cuộc đời là một chiếc đồng hồ bị hỏng, chỉ có thể tiến mà không thể chỉnh lùi.
Cuộc đời là một quyển sách đặc biệt, chỉ được đọc một lần mà không thể đọc lại lần thứ hai.
Và cuộc đời cũng là thức quà vô giá thượng để ban cho mỗi người để được cảm nhận những giá trị đích thực, nhưng đọc nó theo cách nào lại là lựa chọn của mỗi người.
Izumi trong “ Bong bóng”, tiếc thay chọn cách tồn tại thay vì sống trong một phần ba cuộc đời mình. Izumi được Nonami Asa khắc họa như một con số 0 tròn trĩnh, không nhà, không người thân, không danh vọng tiền bạc, không cả ước mơ và tình thường. Anh sống qua những ngày tháng không có gì như vậy, mưu sinh bằng nghề cướp giật. Anh từ chối mọi sự đổi thay tích cực, anh sống mà quen dần với bơ vơ, tự mặc định cuộc sống này vốn dĩ là màu đen và tự nhốt mình trong song sắt của sự tù túng chính anh vẽ nên.
Bởi vậy, cuộc sống của anh chẳng bao giờ ổn định, không có ước mơ, cũng không có định hướng, tâm hồn anh dần trở nên già cỗi. Anh không còn biết đến nỗi đau mà người khác phải chịu đựng vì anh. Bởi tất cả đều giống như bong bóng, vỡ tan trong tiềm thức của nhân vật. Izumi chưa một lần cố gắng xây dựng lại cuộc đời chính mình, kiếp sống của anh mong manh dễ vỡ bởi chính anh cũng không cần đến nó. Những đồng tiền kiếm được từ việc cướp giật, chỉ giúp anh tồn tại, níu giữ cho cuộc đời anh để chờ đợi đến lúc chính bản thân nó cũng vỡ tan như cách nó bắt đầu. Đôi khi con người dễ thỏa hiệp với hoàn cảnh, nhất là với một người không có bất cứ thứ gì trong tay như Izumi, ý chí và ước mơ bị đánh gục một cách nhanh chóng bởi mong muốn sống qua ngày.
Ta đọc những dòng văn ấy mà như cũng cảm thấy mơ hồ, cuộc đời cũng chỉ mong manh như vậy, lại tự hỏi mình rốt cuộc ta có thực sự đang sống hay không? Vừa thương, vừa hận; vừa khóc than lại đồng cảm sâu sắc với nhân vật. Bởi bản thân độc giả nếu ở trong hoàn cảnh đó, có lẽ cũng có thể lựa chọn giống Izumi, một cuộc sống của một bong bóng dễ vỡ đôi lại dễ dàng hơn nhiều so với một cuộc sống thực sự.
Khi tình thương luôn có khả năng níu giữ chất người
Nếu có điều gì được cho là vĩnh hằng, hẳn đó chính là tình yêu thương. Nó có sức mạnh hơn hết thảy mọi thứ trên đời này, bởi chỉ có nó mới đủ sức làm sống dậy những tâm hồn đã già úa và chỉ chực tàn lụi. Cuộc đời của Izumi, thật may mắn đã kịp dừng lại trong một khoảng khắc, để yêu thương kia có cơ hội cứu rỗi lấy anh, đưa anh về với những giá trị đích thực.
Trái tim sắt đá bỗng hóa mềm yếu trước một bà cụ. Bà lão cưu mang anh, “cướp” đi cuộc sống không chút giá trị của anh để thổi vào anh một làn gió mới, cơn gió của hi vọng và yêu thương. Ở nơi rừng núi hoang sơ ấy, có những con người đang sống rất chậm, một lối sống rất Nhật. Họ trao cho nhau niềm tin, họ gửi cho nhau những lời yêu thương giản dị, thổi vào vùng núi hoang vắng sự ấm áp lạ kì đến từ niềm tin. Họ tin cả những người xa lạ như Izumi. Để rồi sống trong những xúc cảm chân thành ấy, lâu ngày, trái tim của Izumi đã trở nên mềm yếu, nó sẵn sàng mở cửa đón lấy những ngọn gió mới.
Anh chàng biết đi rừng để kiếm sản vật đi bán, đồng tiền do chính anh làm ra một cách chân chính; anh biết tức giận khi bà cụ bị người con trai khinh miệt, bòn tiền, thứ tình cảm mà trước đây anh chưa bao giờ có; anh cũng biết trái tim mình đang rung động trước một người con gái. Những câu hỏi bắt đầu giằng xé tâm can nhân vật. Tại sao anh lại chọn cách sống như một bong bóng? Tại sao anh không nghĩ tới những hành động của mình có thể khiến người khác tổn thương đến thế nào? Tại sao lại sống trên nỗi đau của người khác.
Sự thức tỉnh của lương tâm đang bóp chặt lấy tim nhân vật, thôi thúc anh buộc phải đi tìm câu trả lời: sống hay là tồn tại như một cái xác không hồn. Cuốn sách đạy chúng ta cách sống yêu thương, yêu thương cả những con người khác mình, không quan tâm đến hoàn cảnh của họ. Bởi biết đâu khi ta trao yêu thương cho một ai đó, ta lại vô tình cứu được tâm hồn của cả một đời người?
Đi để trở về….
“Mỗi dịp lễ đến, khi nhìn mọi người quây quần bên nhau, tôi luôn không hiểu mình sống vì điều gì, sau này tôi mới nhận ra, tôi sống chỉ để hi vọng và chờ đợi một ai đó sẽ thực sự thương xót tôi nếu tôi chết đi. Chỉ vậy mà thôi”
Đi qua hết những ngày mưa ta mới biết đến những ngày nắng
Đi qua hết những gian khó ta mới biết đến hạnh phúc
Đi qua hết những ngày vô định ta mới biết đi tìm mục đích
Đó là những gì mà tác phẩm muốn gửi đến cho độc giả. Cho đến cuối cùng, sau những hành trình rong ruổi đi tìm mục đích, sau những ngày tháng lang thang không lối thoát, Izumi đã tìm được đường quay về bản ngã của mình. Dẫu cho hành trình đó gian nan và vất vả, đòi hỏi sự đánh đổi ấy là tự do của anh.
Anh đã lựa chọn giã từ những ngày tháng lang thang trên đường để cướp giật mà không hề nuối tiếc. Bởi giờ đây dù anh có đi đâu, thì ở cuối con đường khi anh quay lại, vẫn có bà cụ đang chờ anh quay về. Anh có nhà, có lí do để sống. Anh phải sống để chăm sóc bà, để trả ơn bà đã cưu mang và cứu sống tâm hồn anh. Bạn và tôi sẽ không thể quên giây phút Izumi chấp nhận giam cầm để đổi lại thảnh thơi cho tâm hồn.
Những con người sống chậm, nhưng không sợ già, sẽ và đã luôn che chở lấy anh, đưa anh về với địa hạt của tình yêu niềm tin hay hi vọng. Dường như ai cũng vui mừng vì cuối cùng trong suốt năm tháng dài rộng của mình, Izumi cũng chờ được một người sẽ rơi nước mắt vì anh, và thật sự đã rơi vì anh. Bà cụ sẽ là điểm tựa cho cuộc hành trình đi tìm lại sự lương thiện của Izumi. Sự quay trở về của nhân vật để đi tìm lại những giá trị của chân- thiện-mĩ, đồng thời cũng là sự quay trở về với chất người trong chính nhân vật.
“Bong bóng” là cuốn sách mà khi ta gấp lại, vẫn còn mãi băn khoăn về giá trị thực sự của đời người. Đi hay ở, bắt đầu hay kết thúc, tồn tại hay sống thực sự; có khi phải đi qua hết những gian lao ta mới tìm được câu trả lời.
Ngọt ngào mà sâu lắng; âm vang mà nhẹ nhàng. Cuốn sách sẽ là lựa chọn tốt cho những ai còn đang băn khoăn về ý nghĩa của cuộc đời. Nói cho cùng có lẽ sống cũng chỉ để chờ đợi được yêu thương.
Thảo Nguyên