Nỗi buồn màu xanh lá là tập truyện ngắn của tác giả trẻ Việt Nam Raxu Nguyễn, gồm mười bảy truyện ngắn. Cốt truyện của những câu chuyện trong Nỗi buồn màu xanh lá, đều khiến người đọc ấn tượng bởi sự nhẹ nhàng và gần gũi
Đúng như tên gọi, đọc Nỗi buồn màu xanh lá thật sự buồn. Nhưng nỗi buồn ấy không đến từ những tình tiết sinh li tử biệt, cũng chẳng đến từ mấy hồi yêu hận đau thấu tâm can, như trong tiểu thuyết. Cái buồn trong Nỗi buồn màu xanh lá chỉ ân ẩn, man mác, buồn nhưng không thấy đau, buồn mà không khóc được, ngược lại khiến người ta bất giác mỉm cười. Tập truyện mơ hồ mở ra cánh cửa của thời gian, mang độc giả về lại một thời “xanh như lá”, thời mà người ta chưa đủ trưởng thành, chưa đủ hoàn mĩ để ví như hoa.
Người mang màu của nắng
Có lẽ ai cũng từng gặp một người giống như nắng, ấm áp, sáng lạng mà chói mắt, người mà ở cái thời thế giới còn quá rộng lớn, ai cũng chỉ dám nhìn thôi, chứ không đủ dũng khí để chạm tới. Trong những câu chuyện của Nỗi buồn màu xanh lá, mỗi nhân vật đều bằng một cách nào đó, mải miết chạy theo ánh nắng của mình, thỉnh thoảng quên rằng bản thân cũng là người mang màu của nắng. Tình cảm của nhân vật hỗn loạn mà đầy chấp nhất, nhạy cảm lại quá đỗi kiên cường. Ai cũng như một chiếc lá, tìm thấy tí ánh mặt trời thì liều mình xanh, không hối hận, không tiếc nuối.
“…mặc cho cuộc sống luôn chứa đựng quá nhiều câu hỏi (cũng như quá ít câu trả lời), tôi tình nguyện lấp đầy trái tim mình bằng những ảo ảnh, không đòi hỏi thêm nữa.”
Lặng lẽ xanh – Điều bi thương nhất & cũng là Điều hạnh phúc nhất
Điều bi thương của một chiếc lá là lặng lẽ xanh, dù có cố gắng hết sức thì cùng lắm cũng chỉ làm một màu nền rực rỡ. Trong tình yêu người ta thường ích kỉ, thường muốn là duy nhất trong lòng người kia, nhưng nếu hỏi “Có tình yêu nào chỉ đơn thuần là để yêu hay không?”, thì có. Đơn thuần đến như thế, vì tình cảm ấy xuất phát từ những con người đầy dại khờ cùng ngốc nghếch của thanh xuân. Người ta của khi ấy dùng tất cả trái tim cháy bỏng của mình để yêu, để cho đi tình yêu, cũng không phải là không nhận lại điều gì, chỉ là hồi đáp hiếm khi bằng tình yêu, mà thường bằng cách trưởng thành. Nhân vật của Nỗi buồn màu xanh lá chính là yêu như thế.
“Coi niềm vui của người ta là niềm vui của mình. Nhận nỗi buồn của người ta làm nỗi buồn của mình. Cứ thế thích, lặng lẽ thích, để rồi một ngày chợt nhận ra bản thân đã trưởng thành và mạnh mẽ bao nhiêu khi biết cách hết lòng vì một người…”
Điều hạnh phúc nhất của một chiếc lá, có đôi khi cũng là được lặng lẽ xanh.
“Nhiều khi chúng ta bước vào cuộc đời nhau chẳng phải vì nắm tay ở lại, mà để mỉm cười rời đi.”
Bữa tiệc nào rồi cũng tàn, người bên nhau rồi cũng phải rời đi, dù là theo cách gì chăng nữa. Đôi khi li tan sẽ quyến luyến, đôi khi sẽ đau lòng, đôi khi sẽ mất mác, còn li tan được viết trong Nỗi buồn màu xanh lá, những cảm xúc kia đều bé nhỏ đến mức hóa thành mỉm cười. Mỉm cười chẳng phải vì không buồn, không tiếc nuối, mà mỉm cười để biết ơn cuộc đời đã từng một lần mang người ấy đến bên ta. Một chiếc lá bị buộc phải rời bỏ ánh nắng của riêng mình, vĩnh viễn mất đi màu xanh đã liều mình cố gắng mới có được, nhưng nó biết ở một nơi nào đó nó sẽ được bám rễ, tự mình thành một cái cây, mạnh mẽ, to lớn và lại sẽ tìm được một ánh sáng khác. Li tan của Nỗi buồn màu xanh lá là vậy.
“Cám ơn đã cho tôi được sống trong tuổi trẻ của cậu. Ngay cả khi không còn gặp lại nhau, ý nghĩ sự tồn tại của tôi góp phần tạo nên con người cậu ngày hôm nay sẽ khiến tôi mỉm cười. Tôi thật lòng biết ơn vì điều đó.” Dưới cơn mưa, tôi đứng nhìn lưng An khuất bóng dưới con đường, bỗng nhiên phát hiện mình cũng đang mỉm cười.”
“Chúng tôi chưa từng và sẽ không bao giờ biến mất khỏi cuộc đời nhau, chỉ là nhận ra trạm dừng chân quan trọng nhất nên lựa chọn hai lối rẽ ngược chiều.”
“Tình cảm chẳng phải là một nắm không khí lạnh, cứ xoa xoa vài cái rồi cho tay vào túi là hết, là xong. Đôi khi nó để lại trong trái tim những vết xước kí ức, bền bỉ và dai dẳng.”
Sau cái mỉm cười quay lưng đầy thi vị, đầy ngạo cường của thanh xuân, liệu sẽ là gì? Là một ngày giật mình giữa giấc phát hiện bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều điều. Phát hiện, sự ngông cuồng của những năm tháng đó chưa đủ để gọi là yêu, rằng hóa ra còn có thể dũng cảm hơn một tí nữa, quan tâm hơn một tí nữa, rằng đáng lẽ ra đã không cần phải nói lời chia li… Sau đó người ta chỉ biết lặng lẽ chôn nỗi niềm kia vào sâu thật sâu trong lòng, thỉnh thoảng lôi ra, thổi nhẹ lớp bụi, nhắm mắt để mặc lồng ngực khẽ râm ran, nhớ về một nhân dạng đã từng là tất cả. Có lẽ đó là Nỗi buồn màu xanh lá mà tác giả muốn nói đến.
“… ở độ tuổi mọi cánh cửa mở ra đều thấy bầu trời xanh thật xanh, dũng cảm thường không đuổi kịp do dự, như một màn sương ngăn cách bạn với nỗi nhớ phía bên kia, thay vì tiến thêm một bước, đi xuyên qua nó chẳng khó khăn gì, bạn đứng yên và chờ sương tan hết. Những người đi tìm nhau thường lạc mất nhau theo cách như thế.”
Nhưng mà thanh xuân ai lại có thể không từng bỏ lỡ?
Nỗi buồn màu xanh lá được viết rất tinh tế, như thể đưa tay chạm vào tuổi thanh xuân của người trẻ mà ai cũng có lúc nhớ về một thời đã từng. Nếu tìm thấy một hình ảnh quen thuộc hoặc chính mình trong các nhân vật của Nỗi buồn màu xanh lá, hãy đừng ngạc nhiên. Vì chúng ta của thời đó, ngốc nghếch mấy cũng chỉ đến thế mà thôi.
:
- 41uk8cSu” 41uk8cSu
Lý Anh Thư