Phiêu lưu lồng trong phiêu lưu, tưởng tượng lồng trong tưởng tượng, bên dưới những con chữ bay bổng huyền diệu về xứ sở tưởng tượng là bài học ý nghĩa về cuộc sống. Đây thực sự là một cuốn truyện khiến bạn không thể dừng lại được.
Hãy mở sách ra và để cơn bão của tuổi thơ ập về, cuốn bạn vào Vương quốc Tưởng Tượng với những câu chuyện dài bất tận kỳ thú.
Tác giả Đức nổi tiếng không kém J.K.Rowling
Cuốn sách ra đời năm 1979, được viết bởi Michael Ende. Ông là một trong những nhà văn tiếng Đức thành công và được yêu thích nhất thế kỷ 20, nổi danh không kém tác giả của Harry Potter tại sứ sở sương mù. Những tác phẩm nổi bật và thân thuộc của ông với độc giả Việt nhất phải kể đến Momo và Chuyện dài bất tận.
Là tác phẩm kinh điển dành cho thiếu nhi, Chuyện dài bất tận từng được làm thành phim năm 1985. Tờ Washington post đã nhận xét về nó thế này: “Một cú nhảy đột ngột vào huyền diệu…”. Còn tờ Giang Tây Nhật Báo của Trung Quốc thì ví: tác phẩm giống như một phiên bản “Tây Du Ký của Đức” vậy.
Cuốn truyện đã bán gần 8 triệu bản trên toàn thế giới và được dịch ra 40 thứ tiếng. Một cuốn sách cho trẻ em nhưng hấp dẫn bất tận với tất cả người lớn.
Vừa hoang dã lại đậm yếu tố thần tiên, khi kỳ ảo lung linh, khi lại nặng tử khí chết chóc, Micheal Ende dẫn người đọc chìm vào cuộc phiêu lưu của chú bé Bastian trong Vương quốc Tưởng Tượng không biên giới: nơi nuông chiều trí tưởng tượng hoang đường nhất của bất cứ ai.
Hãy bắt đầu năm bạn 8 tuổi, là một cậu nhóc béo, chân vòng kiềng. Định mệnh đã khiến cậu tìm thấy cuốn sách có 2 con rắn 1 trắng 1 đen ngậm đuôi nhau thành vòng tròn với tiêu đề “chuyện dài bất tận”.
Trong một phút cám dỗ, cậu đã đánh cắp cuốn sách ấy từ cửa hiệu của ông Koreander rồi “bỏ trốn vì sợ tội”. Hành trang mang theo cho chuyến bỏ nhà ra đi của “thanh niên 8 tuổi” chỉ là 1 quả táo và miếng bánh. Cậu trốn trong nhà kho chật chội, nghĩ rằng sẽ không ai tìm thấy mình, sẽ trở thành kẻ vô gia cư, sẽ không còn ai bắt nạt nữa, sẽ không phải chịu đựng bố nữa. Và cậu bắt đầu giở sách ra đọc.
Vương quốc tưởng tượng không biên giới
Nguyệt Nhi ơi! Tôi đến đây! Một cơn bão đã ập đến đã cuốn phăng cậu nhóc Bastian béo chân vòng kiềng trong cái nhà kho cũ vào Vương quốc Tưởng Tượng. Tại đó, cậu gặp nữ – thiếu – hoàng, dù là người nhiều tuổi nhất vương quốc nhưng khuôn mặt lúc nào cũng như đứa trẻ. Cậu gặp Atreju – cậu bé da xanh dũng cảm cưỡi rồng Phúc long Fuchur.
Nơi ấy có ông lão ở núi Di Sơn ghi chép lại chuyện gì thì chuyện đó đều biến thành sự thực – ông cũng chính là người viết sử của Vương quốc Tưởng Tượng. Có Uuylala ở đền Tiền tri phía nam – là giọng hát mà không thấy hình; có những người Acharai suốt ngày than khóc vì sự xấu xí của bản thân nhưng lại dệt nên thành phố bạc rực rỡ từ chính nước mắt đó, có ngôi nhà chuyển động tự dịch chuyển và tự biến đổi mỗi ngày.
Bastian dường như là hiện thân của cậu bé yếu đuối mà trong mỗi chúng ta ai cũng từng có. Cậu tự ti khổ sở về ngoại hình, cậu xấu hổ vì bị bạn bè bắt nạt, cậu chỉ muốn bỏ tất cả và đi trốn. Nhưng ở thế giới tưởng tượng, cậu bé biến thành người hùng – người đặt tên cho nữ thiếu hoàng và cứu sống cả vương quốc thoát khỏi bị hư vô nuốt chửng. Cậu bỗng nhiên được đeo biểu tượng AUYN với sức mạnh tối cao trên ngực, được muôn vật ở thế giới tưởng tượng tôn thờ. Lần đầu tiên cả thế giới cúi đầu dưới chân cậu bé, cậu muốn gì cũng trở thành sự thực.
Bastian béo lùn và tự ti biến mất, thay vào đó là cậu nhóc đẹp trai với siêu năng lực phi thường. Cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện cứu rỗi và giải thoát những sinh vật khác ở thế giới tưởng tượng khỏi nỗi khổ đau của chúng: như người Acharai sẽ không phải khóc vì ngoại hình xấu xí nữa chẳng hạn. Và cậu vẫn nghĩ những điều ấy là vĩ đại cho đến khi nhận ra mình phung phí sức mạnh ấy đến thế nào, cái giá khủng khiếp cậu phải trả cho những năng lực phi thường chính là mất dần đi ký ức về cuộc sống thực của mình. Không có gì miễn phí, mọi thứ đều là đánh đổi!
Điều nghiệt ngã là đến khi Bastian đánh mất hết ký ức của chính mình, cậu sẽ mất hết sức mạnh, đồng thời mãi mãi mắc kẹt ở thế giới tưởng tượng và không thể trở về thế giới thực tại.
Phải chăng, đây cũng chính là điều tác giả nhắc nhở: con người sống không thể thiếu trí trưởng tượng, nhưng nếu chìm đắm trong đó mà quên mất thực tại thì chúng ta sẽ đánh mất chính mình. Và Chỉ khi phải đối mặt với việc mất tất cả, con người mới nhận ra điều gì là quý giá nhất.
Hạnh phúc là chính mình
Bây giờ cậu đã gần như phung phí gần sạch trơn ký ức rồi, mà không có ký ức thì người ta không thể ước mơ được nữa… Mà điều mơ ước đích thực thì cậu vẫn chưa biết. Có nguy cơ cậu sẽ mất nốt chút ký ức còn sót lại cuối cùng, mà vẫn không biết chút ít gì về ước mơ đích thực. Như thế có nghĩa là cậu sẽ không bao giờ trở về thế giới của mình được nữa. Cuối cùng, con đường đưa cậu tới ngôi nhà đổi dạng này. Câu sẽ ở đây cho đến khi tìm ra ước mơ đích thực.
Ngôi nhà này không chỉ mang cái tên ấy vì nó đổi dạng, mà vì nó còn thay đổi cả những người sống trong đó. Điều này cực kỳ quan trọng đối với cậu bé, vì cho đến nay, cậu tuy cứ muốn là một kẻ nào khác nhưng lại không chịu đổi thay.
Trong ngôi nhà đổi dạng này, Bastian cuối cùng nhận ra ước mơ đích thực của mình. Ước mơ ấy dẫn cậu đến điểm cuối cùng trong hành trình ở Vương quốc Tưởng Tượng, nhà của người thợ mỏ. Đó là nơi cậu phải tự mình đi tìm lại mảnh ký ức còn lại của mình để thực hiện điều ước và cũng là chìa khóa để về nhà. Mảnh ký ức ấy chính là bố và tình yêu thương.
Bố cậu – người đàn ông đã mất vợ và cũng không biết làm cách nào để vượt qua được điều đó, chỉ có Bastian mới có thể đem lại lẽ sống cho ông.
Và để trở về, cậu còn phải bước qua cánh cổng và uống nước trường sinh, cậu cần dùng mảng ký ức cuối cùng chính là tên mình để đến được cánh cổng. Không còn ký ức, đến mức đánh mất cả tên mình, thì không thể nào bước qua được. May mắn thay Bastian không đơn độc, cậu bé đã có Atreju giúp đỡ.
Chú bé da xanh dũng cảm cưỡi rồng Phúc Long Fuchur – chú là người bạn thân nắm giữ ký ức của Bastian, chú biết Bastian là ai và thuộc về nơi nào. Sẽ luôn có ai đó biết bạn là ai, họ nắm giữ ký ức của bạn, và trong lúc cần thiết, giúp bạn tìm lại chính mình.
Khi bước qua cánh cổng để trở về Bastian sẽ phải bỏ lại tất cả những gì của thế giới tưởng tượng: vẻ ngoài đẹp trai, thân hình gọn gàng, cả bộ quần áo trong thế giới tưởng tượng.
Và sau khi uống nước trường sinh, Bastian trở về làm chính mình. Vương quốc Tưởng Tượng từng thú vị thật đấy, nhưng thế giới thực mới là nơi cậu thuộc về. Và lại được làm chính mình, đó lại mới là điều tuyệt diệu nhất.
Cậu bé hạnh phúc trở về lại trong căn nhà kho chất đầy đồ, đó là nơi cậu bắt đầu cuộc hành trình, với hình dáng bèo tròn, chân vòng kiềng, luôn bị các bạn chê cười trong giờ thể dục, nhưng cậu nhận ra một bài học còn vĩ đại hơn tất cả: đó là trên thế giới có hàng ngàn, hàng vạn niềm vui, song về cơ bản, tất cả chỉ là một, đó là vui vì có thể thương yêu. Cả hai niềm vui: vui vì được sống, vui vì được là chính nó, và vui vì có thể được thương yêu, thật ra cũng chỉ là một mà thôi. Sau này rất lâu, khi đã trở lại thế giới của nó, lớn lên rồi già đi, nó vẫn không bao giờ mất đi niềm vui kia, ngay cả những lúc gặp khó khăn nhất trong cuộc đời, nó vẫn vui, vẫn cười, vẫn an ủi người khác.
Mỗi người có một Vương quốc Tưởng Tượng khác nhau
Kết truyện, Bastian đã đến tìm ông chủ tiệm sách để xin lỗi về việc đã ăn cắp và làm mất cuốn sách. Nhưng khi cậu kể về chuyến đi cho ông chủ tiêm nghe, ông đã trả lời:
Có 1 điều chắc chắn, cháu không lấy cắp cuốn sách ấy của ta, vì nó chẳng phải của ta, của cháu hay ai khác. Nếu ta không nhầm thì nó vốn xuất xứ từ Vương quốc Tưởng Tượng. Biết đâu, ngay lúc này đây, có ai đang cầm nó trong tay và đang đọc.
Có những người chẳng bao giờ đến được Vương quốc Tưởng Tượng, ông Koreander nói: lại có những người ở lại đó mãi mãi, lại có người đến được vương quốc đó rồi trở về, giống như cháu, họ làm cho cả hai thế giới được lành mạnh
Câu chuyện thật nào cũng là chuyện dài bất tận cả, có nhiều cửa để tới Vương quốc Tưởng Tượng lắm cháu ạ.
Nghĩa là mỗi người hiểu chuyện dài bất tận một khác hay sao? Tác giả đã để lại cho tất cả người lớn lẫn trẻ em câu hỏi ấy, và mở ra một câu chuyện dài bất tận khác trong chính tâm trí mỗi người.
Cuộc sống và trí tưởng tượng sẽ mãi là những câu chuyện dài bất tận
Với lối kể chuyện lồng trong chuyện, Chuyện dài bất tận đã cho phép người đọc tự do bay lượn trong thế giới kỳ ảo đầy sắc màu của tâm trí. Nơi ta được chạm vào những phép màu, những huyền thoại, cả tình yêu thương và sự đam mê.
Từng lớp từng lớp câu chuyện cứ được chồng khít lên nhau, đầy đặn thêm, nối dài thêm khiến câu chuyện về thế giới tưởng tượng trở nên bất tận. Và người đọc cứ thế lâng lâng, say đắm trong thế giới của giấc mơ ấy, ranh giới thực và hư trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
Nhưng cũng khéo léo và nhẹ nhàng, tác giả nhắc nhở ta về hãy cẩn thận với tưởng tượng, ước mơ, ký ức, còn cả dục vọng, lòng tham hay quyền lực của chính mình. Và chừng nào cuộc sống và trí tưởng tượng vẫn còn song hành, chừng nào loài người còn ngự trị trên thế gian, những câu chuyện dài bất tận như thế sẽ cứ mãi tồn tại, chỉ khác là bạn sẽ kể nó như thế nào mà thôi.