Những câu chuyện về mẹ luôn khiến người đọc rơi nước mắt. Nhưng rốt cục thì gấp trang sách lại, đập mặt vào cái máng lợn cơm áo gạo tiền hàng ngày, ta lại tự hỏi: Ừ thì yêu mẹ đấy, ừ thì thương mẹ đấy, ừ thì ta biết một ngày kia sẽ mất mẹ, nhưng phải làm gì? Ngăn thời gian ngừng trôi ư?
Hãy chăm sóc mẹ không trực tiếp trả lời câu hỏi ấy, nhưng sau khi đi qua từng lớp lang chuyện kể, biết đâu ta lại tìm ra cách khiến bản thân bớt cắn rứt ân hận khi mẹ rời xa.
c1bb8451635dee8b495d54217b7e3482
Cơn sốt ở xứ Kim Chi
Thành công cả về mặt thương mại lẫn giá trị nội dung, Hãy chăm sóc mẹ tạo ra cơn sốt trên thị trường sách. Một triệu bản đã bán hết tại Hàn Quốc ngay trong năm đầu xuất bản, mang về cho Shin Kyung Sook giải thưởng Man Asian Literary Prize, trở thành nữ nhà văn đầu tiên đoạt giải thưởng này.
Không nhiều những bi kịch cao trào, không bi lụy cũng chẳng cố dạy đời, những dòng chữ là những con sóng lăn tăn lăn tăn vỗ vào lòng người nỗi buồn thăm thẳm và chảy tràn không dứt ra được.
Bụt dạy hễ ái là khổ, người ta khổ vì thương không phải lối. Nỗi khổ ấy được Shyn Kyung Sook kể bằng lời lẽ giản dị nhưng vô cùng thấm thía, đã tác động sâu sắc đến giới trẻ Hàn Quốc, tạo ra xu hướng đọc mới tại nước này giữa thời điểm làn sóng di cư ồ ạt lên thành phố, để lại những ngôi làng chỉ toàn trẻ em và người già. Tác phẩm được xuất bản tại 19 nước, trong đó có Mỹ và trở thành một hiện tượng trong làng văn châu Á.
Xem thêm: Mẹ ơi, mẹ có hạnh phúc không: Câu chuyện đậm tính cá nhân cũng có ngày thành sách
Người chuyên những nỗi sầu rất đẹp
Ai từng đọc Shin Kyung Sook hẳn sẽ nghiện. Chuyện kể trăng nghe, Cô gái viết nỗi cô đơn, Ở đâu đó có ai gọi tôi… đều là những áng văn gieo vào lòng người một nỗi buồn rất đẹp, dù kể chuyện vui, nhưng vui xong lại phảng phất buồn. Chuyện của bà thường ngắn về những thứ tầm thường không ai để ý, nhưng đọc xong những cảm xúc cứ chảy mãi vào lòng không quên được.
Hãy chăm sóc mẹ cũng không ngoại lệ. Tác giả cứ lặng lẽ nhặt nhạnh từng mẩu cuộc sống hàng ngày, viết xuống, không thêm chút cảm xúc nào, nhưng lay động lòng người bằng chính nét kể chân thật ấy. Càng quen thuộc lại càng sâu sắc ám ảnh, ta nhìn thấy phút lóe sáng rực rỡ của từng khoảnh khắc đời thường, rồi phút ấy đi qua thấy buồn tiếc ghê gớm vì đã mất. Mẹ chúng ta cũng là một nỗi buồn đẹp và rực rỡ như thế.
Một người mẹ trong muôn người mẹ, 4 đứa con trong triệu đứa con
Nhân vật chính là bà Park So Nyo- 69 tuổi- một bà mẹ Châu Á điển hình. Trong lần tới nhà con trai ở Seoul để tổ chức sinh nhật cho hai vợ chồng, bà bị lạc ở ga tàu điện ngầm. Ông đi trước, bà đi sau. Ông đã lên tàu, đến khi ngoảnh lại thì chẳng thấy bà đâu, lúc đó mới hay ông đã lạc mất vợ. Bốn chương truyện là hành trình tìm mẹ của những đứa con trong nỗi ân hận day dứt. Càng đi tìm, họ càng thấy những ký ức đẹp đẽ về mẹ, rực rỡ nhưng mờ ảo như ráng chiều, càng đi sâu càng đau lòng.
Mẹ cả đời chắt chiu nuôi con ăn học, rồi từng đứa con theo giấc mộng thị thành ở lại lập nghiệp, rời xa gia đình, để lại cha mẹ già ở quê. Bi kịch của mẹ là đến cuối đời lại bị chính những đứa con đẩy ra khỏi cuộc đời chúng, tự xoay sở với già yếu, bệnh tật, đãng trí và lạc lõng cô đơn. Nỗi buồn của mẹ đọng lại thành nước mắt lấp lánh như sao mọc trên bầu trời yêu thương con.
Bi kịch của bố là cả thanh xuân phiêu bạt, chạy theo những hấp lực bên ngoài, bỏ mặc vợ ở nhà, đến lúc muốn ở nhà thì thời gian của vợ đã cạn. Nỗi buồn và cô đơn vùi lấp người đàn ông già như căn nhà bị tuyết phủ sụp mái. Khi tình cảm với vợ bắt đầu sống lại thì hơi thở sự sống lúc này như ánh nắng chiều yếu ớt, chẳng đủ sức làm tan chảy lớp băng tuyết đã phủ dầy trên mái nhiều năm.
Bi kịch dài nhất có lẽ là nỗi buồn của những đứa con suốt 9 tháng đi tìm mẹ không thấy. Cảm giác chống chếnh, lo sợ, hoang hoải trong từng lớp ký ức đa chiều, cứ thế dẫn người đọc qua tháng năm, ngược xuôi giữa quá khứ- hiện tại để chạm tới sâu thẳm trái tim một đứa con, phần cảm xúc giấu kín dành cho mẹ ngây thơ, bé bỏng dại khờ đến tội nghiệp.
Thứ bi kịch nao lòng ấy, chỉ thấy trong tang lễ. Bi kịch đứa con nào cũng trải qua, bi kịch chung của triệu đứa con. Chẳng ai tránh được!
Cả thời cuộc lạc lối
Không chỉ dừng lại về câu chuyện gia đình, tiếng vang khiến tác phẩm lay động hàng triệu người đọc còn ở bức tranh nông thôn Hàn Quốc xinh đẹp, nhưng che giấu nỗi buồn tê tái của một thời cuộc loạn lạc.
Đó là những tán lá đỏ mùa thu, ngọn đồi với bụi tre nhìn xuống thung lũng, là cây mận xanh rì trước sân, cây hồng sai quả, đàn vịt con nhởn nhơ trong vườn, nơi có những chum vại muối kim chi, ủ đậu nành đứng chen nhau, nơi có những người phụ nữ Hàn Quốc truyền thống chăm chỉ làm cá đuối nấu cơm cúng, muối kim chi, bóc tỏi, gọt củ cải bên hiên, đám trẻ con chơi đùa hồn nhiên trong sân- ngoài đường làng. Những người phụ nữ không chỉ giữ lửa trong nhà, mà còn là người giữ nét truyền thống, tục lệ qua thế hệ.
Cảnh sắc đời sống quê hương càng thiết tha, càng sinh động bao nhiêu thì những cơn sóng ngầm thời cuộc cứ từ từ xâm lấn xóm làng, xâm lấn trái tim con người bấy nhiêu. Cơn bão lạnh lùng quét qua vùng nông thôn yên bình Hàn Quốc buổi giao thời hai thế kỷ, khiến những thế hệ tách xa nhau ra, để lại xóm làng vương vất quạnh hiu bên thềm hiện đại. Cơn bão không chỉ càn quét Hàn Quốc mà còn là tấn bi kịch của nhiều nước châu Á, trong đó có Việt Nam. Không chỉ lạc mất nhau, người trẻ còn đi lạc khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, nơi nuôi họ trưởng thành.
Làm sao để không lạc?
Chẳng giáo điều thông điệp lộ liễu, Shin Kyung Sook khiến người đọc mãi đắm chìm trong từng dòng văn giản dị, dưới mỗi chi tiết đời thường được chọn lọc đắt giá. Từng mô tả nhỏ về mẹ chẳng có chỗ thừa. Mẹ là mảnh ghép nhặt nhạnh từ những điều tầm thường hàng ngày từ bữa cơm, cái bánh, góc sân, hiên nhà, nhặt trong câu nói, từng nụ cười, từng ý nghĩ vẩn vơ… Những mảnh ghép nhỏ bé ấy suốt cuộc đời gom thành mẹ vĩ đại, tạo thành người mẹ can trường, mạnh mẽ, bất chấp những xô đẩy cuộc đời, hoàn thành trách nhiệm tự nhiên trao cho. Mẹ còn là hiện thân của quá khứ tươi đẹp, của quê hương xóm làng. Lạc mẹ không chỉ mất đi chỗ dựa, mà còn mất đi nơi quay về, mất đi cái rễ gắn mình vào mạch sống.
Và chính những thứ tầm thường Shin Kyung Sook nhăt về phải chăng là gợi ý cho ta. Cuộc đời mẹ có phải là hình mẫu để ta tìm ra cách sống xứng đáng, bớt hối hận nốt phần đời còn lại. Nếu ví mẹ là mặt trời thì ở bên mẹ lúc về già giống như nỗi buồn khi chiều tàn.
Mặt trời đã rọi sáng cả một ngày cho ta săn đuổi ước mơ, dẫu biết mặt trời sẽ lặn nhưng chẳng thể ngăn được. Cách duy nhất là sống trọn vẹn khi ngày vẫn còn, và tận hưởng vẻ đẹp rực rỡ của hoàng hôn, trân trọng ánh nắng cuối cùng đến khi ánh nắng ấy vuột tắt.
Xem thêm:
Thư gửi đứa trẻ chưa từng sinh ra: Cho những ai đã, đang và sẽ làm mẹ
:
- Tiki: QRMUEwgk” QRMUEwgk
- : T4H7uMZe” T4H7uMZe
- fbmR9dCM” fbmR9dCM
- A7yhXhBU” A7yhXhBU
Hương Giang